Bọn họ bây giờ nghĩ mà sợ liếc nhìn Cố Dạ Cần, chỉ thấy ánh mắt Cố Dạ Cần nhàn nhạt quét qua bọn họ.
Hai tên giám đóc tê rần da đầu, chỉ có ệ TIÀT thể cười gượng: “Có… Cố tổng, Lục tổng, chúng tôi còn có việc, đi trước.”
Ai nấy đều cong giò, nhanh chóng bỏ chạy.
Lục Hàn Đình thu hết từng cảnh tượng ấy vào mắt, anh nhìn về phía Cố Dạ Cần, nói một câu: “Mới vừa rồi là ai nói vợ tớ là người xấu, cái lắc chân kim cương này cũng đeo lên rồi, tớ thấy Diệp Linh mới là người xấu, cậu cũng là phần tử xấu, cả nhà cậu tất cả đều là phần tử xấu.”
Lúc này Cố Dạ Cẩn không phản bác, ngược lại tâm tình rất tốt nâng lên mày kiếm.
“Cố tổng.” Lúc này một giọng nói ỏn ẻn vang lên, Trần Viên Viên tới.
k Trân Viên Viên đã chạy tới liên vươn tay khoác lên cánh tay tráng kiện của Cố Dạ Cẩn, chim nhỏ nép vào bên người anh.
Cố Dạ Cẩn rũ mí mắt tuấn mỹ nhìn Trần Viên Viên hai mắt, trước đây bởi vì tiếng “anh trai” vô cùng tương tự với Diệp Linh kia, anh cảm thấy Trần Viên Viên còn có thể nhìn được, nhưng là bây giờ nhìn Trần Viên Viên, đơn giản là tục không chịu được.
Có Dạ Cẩn là một người rất thẳng thắn, anh vẫn thích khuôn mặt minh diễm đẹp không thể tả của Diệp Linh, hiện tại lại bị Diệp Linh câu dẫn, đương nhiên đối với Trần Viên Viên chỉ còn dư lại chán ghét muốn vứt bỏ.
3 Thây ánh mất anh rơi trên mặt mình, Trần Viên Viên liền tâm hoa nộ phóng, lẽ nào người đàn ông này bị vẻ đẹp của mình mê hoặc rồi sao?
Trần Viên Viên thẹn thùng nói: “Cố tổng, sao anh nhìn chằm chằm vào người ta như thế, lẽ nào… trên mặt người ta có chữ sao?”
“Ừ.” cố Dạ Cẩn hờ hững ừ một tiếng: “Đúng là có chữ, một chữ… xấu.”
Nói xong, Cố Dạ Cần rút cánh tay, mình về, nhắc chân rời đi.
Trần Viên Viên từ trong thiên đường trong nháy mắt rơi xuống địa ngục, Cố Dạ Cần lại nói trên mặt cô ta có chữ…
xấu!
Anh đây là trần truồng nhục nhã và ghét bỏ cô tal Trần Viên Viên đã biết, Có Dạ Cẩn là triệt để chán ghét vứt bỏ cô ta, thiên vị kia, đã biến mắt.
) Trân Viên Viên hêt sức không cam lòng, nếu như Cố Dạ Cần vứt bỏ cô ta, cô ta sẽ không có cuộc sống cơm ngon áo đẹp nữa rồi.
Tất cả đều là bởi vì Diệp Linh, trong lòng Trần Viên Viên càng oán hận Diệp Linh, cô ta đang nghĩ, nếu như Diệp Linh có thể biến mắt thì tốt rồi.
Trần Viên Viên chứng kiến trên giỏ hoa quả có một con dao nhỏ, cô ta cầm lấy con dao, len lén giấu trong ống tay áo của mình, sau đó đi tìm Diệp Linh.
Rất nhanh, cô ta ở hành lang phía trước thấy được Diệp Linh.
“Diệp Linh, mày đứng lại!” Trần Viên Š Viên chặn lôi đi của Diệp Linh.
Diệp Linh dừng bước lại, đôi mắt mị nhãn rơi trên mặt Trần Viên Viên củlười biếng lãnh đạm câu môi đỏ mọng: “Làm sao, lần trước Cố Dạ Cẩn không cảnh cáo cô đừng tới trêu chọc tôi à, là ai cho cô dũng khí xem lời anh ấy nói thành gió thoảng bên tai thế?”
*“..” Trần Viên Viên biết mới hiệp đầu tiên cô ta đã bị Diệp Linh cho K.O.
rồi, miệng Diệp Linh thực sự quá độc.
“Diệp Linh, mày ở trước mặt của ta huênh hoang cái gì, mày tưởng mình thực sự là đại minh tinh gì đó à, ta thấy mày chỉ là cái giày rách!” Trần Viên Viên nhắm mắt ác độc mắng.
Diệp Linh không hề tức giận, cô tiến lên: hai bước, đi tới trước mặt Trân Viên Viên, sau đó từ trên đôi môi đỏ chậm rãi tràn ra tiếng nói ngả ngớn: “Trần Viên Viên, mày là đang mắng Cố Dạ Cần từng đi qua cái giày rách sao?”.