Bình thường ông rất ít hút thuốc, nhưng
là bây giờ ông cần gấp mùi nicotin để
kìm nén sự u ám trong lòng.
Bà vậy mà đã kết hôn rồi!
Ông biết mình chớ nên hy vọng xa xôi
gì ở bà, thê nhưng… đã nhiêu năm như
vậy, ông vẫn đứng tại chỗ đợi bà.
Ông chưa từng quên bà một ngày, đêm
xuân đó, sự vui thích kia, ông nhung
nhớ nửa cuộc đời.
Dù cho ông cưới nhằm Dạ Huỳnh, cũng
chưa từng chạm qua Dạ Huỳnh một
lần.
Thế nhưng bà thì sao?
Có lẽ đối với bà mà nói, ông thật sự chỉ
là một công cụ để sinh con, một pháo
hữu một lần duy nhất!
Chồng của bà còn là người như Đặng
Tường, bà thực sự phải đi khám mắt đi,
nếu như ông bại bởi một người đàn ôn
ưu tú hơn ông, đương nhiên, khả năng
này hâu như là sô không, bỏ đi, bà lại
gả cho một kẻ không chịu nỗi như vậy.
Lệ Quân Mặc thực sự không biết mình
thua ở chỗ nào, nhớ tới tiếng gọi buồn
nôn “bảo bối” kia còn có cái gì mà “vợ
hiền” của Đặng Tường, gương mặt anh
tuấn ấy liền đen sầm, bọn họ là vợ
chồng, bà có phải đã từng vui vẻ dưới
thân Đặng Tường không?
Chỉ cần nghĩ tới những thứ này, Lệ
Quân Mặc hiện tại liền hận không thể
xông ra, lập tức làm Đặng tường biến
mắt, sau đó bắt bà lại, hung hăng dạy
dỗ bà một trận, không cho bà biết sự lợi
hại của ông thì không được mài
Lệ Quân Mặc phiền não hút thuốc, ông
cũng không biết mình bị cái gì, dòng
suy nghĩ của ông luôn là bị người phụ
nữ Lâm Thủy Dao kia nắm đi.
Thừa nhận đi! Ông thích bà.
Nếu như hỏi thích đến độ nào, đó chính
là… rất thích rất thích.
Hiện tại sự khó chịu u ám trong lồng
ngực này đều là bởi vì ông… thất tình,
Lệ Quân Mặc cảm giác mình thật nực
cười, đời này của ông đều vô duyên với
phụ nữ, từ nhỏ đã không có hứng thú
với loại sinh vật phụ nữ này, hiểu biết
mấy chuyện nam nữ cũng rất trễ, hiện
tại ông đã trung niên rồi lại đi thích một
người phụ nữ, không đúng, là một
người phụ nữ đã có chồng, mà lại thất
tình.
Lệ Quân Mặc giơ tay lên xoa xoa mi
mắt, lần đầu tiên cảm thấy một cảm
giác gọi là thất bại, ông vậy mà lại thua
trên người phụ nữ Lâm Thủy Dao này.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, thư ký
riêng ở ngoài cửa cung kính nói: “Chủ
tịch, hôn lễ của đại tiểu thư và cô gia
chính thức bắt đầu rồi.”
Hôn lễ của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch
Quán chính thức bắt đầu, ở trong tiếng
pháo nổ, Lục Hàn Đình mang người đi
vào phòng chờ cô dâu.
Thế nhưng, Lục Hàn Đình cũng không
thấy được nàng dâu nhỏ của mình.
“Leng keng leng keng,” lúc này Lâm
Thủy Dao xuất hiện: “Chú rể, cô dâu ở
chỗ này, con mau tới mang cô dâu của
mình đi!!”
Lâm Thủy Dao vươn tay kéo ra tắm
mành phía sau, phía sau xuất hiện tám
cô dâu.
Tám cô gái này mặc chiếc váy cưới
giống hệt nhau, trên đầu đang đội khăn
voan, ngay cả vóc người cũng rât
tương tự, khiến người ta nhìn hoa cả
mắt, căn bản không phân rõ người nào
mới là cô dâu chân chính ngày hôm
nay.
Lâm Thủy Dao nhìn con rễ mình: “Chú
rễ à, con cần phải chọn cho tốt đấy,
ngàn vạn lần chớ chọn sai, hậu quả
chọn sai rất nghiêm trọng đó.”
Toàn trường đều bật cười: “Lục tổng,
mẹ vợ đại nhân của anh đã lên tiếng,
hôm nay nếu như chọn sai, cô dâu này
anh cũng đừng hòng mang đi.”
Lục Hàn Đình nhướng mày kiếm anh
khí, bước nhanh đến phía trước, trực
tiếp đi tới trước mặt một cô dâu, sau đó
vươn tay cầm bàn tay mềm mại nhỏ bé
kia.
“Chú rê, con chọn xong rôi?”.