Diệp Linh không nhắm mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt này, anh đang nhắm mắt hôn cô, hôn rất động tình rất dùng sức, mưa rền gió dữ, giống như con sói hung tàn muốn nuốt chửng con mỗi ngon miệng vào bụng.
Lúc này trong hành lang có mây tên giám đốc đi tới: “Trần tiểu thư, cô sao lại ở chỗ này, Cố tổng đâu rồi?”
Trần Viên Viên uất ức nói: “Cố tổng không biết đi đâu rồi, tôi đang tìm anh ấy.”
“Vậy chúng tôi giúp cô cùng nhau tìm thử.” Đám giám đốc xung phong nhận việc gia nhập đội quân tìm kiếm Cố Dạ Cần.
Bên ngoài tới nhiều người như vậy, Diệp Linh đã sớm không bình tĩnh, đây chính là hôn lễ của Quán Quán, cô cũng không hy vọng mình đoạt tiêu đề giải trí ngày mai, cô và Cố Dạ Cẩn đêm khuya ôm hôn bị bắt tại trận, đây chính là tin tức bùng nô.
So với Diệp Linh, Cố Dạ Cần không chút nhúc nhích nào, anh không hề đếm xỉa đến chuyện gì xảy ra bên ngoài, chỉ trầm mê trong nụ hôn này.
“Buông ral” Diệp Linh dùng sức đẩy anh ra.
Lúc này Cố Dạ Cần buông lỏng cô ra một chút, nhưng trong ánh mắt anh lại u ám nóng bỏng vô cúi, khàn giọng thủ thỉ: “Há miệng ra, lần trước đã dạy em rồi, sao lại quên mắt thế hả?”
“..” Diệp Linh hận không thể tát anh một bạt tai: “Quan hệ chúng ta bây giờ là như thế nào, tôi là tiểu tình nhân vụng trộm của anh sao?”
Cô Dạ Cân không đê ý tới cô, thây cô không chịu há miệng, anh duỗi ngón cái và ngón trỏ ra, nắm được khuôn mặt mềm mị lớn chừng bàn tay của cô, sau đó hơi dùng lực, để cô mở miệng.
Diệp Linh chịu đau không nổi, há miệng.
Một giây kế tiếp hô hấp bị đoạt, Cố Dạ Cần đã hung tàn hôn.
Ưml Diệp Linh phát ra tiếng rên ậm ừ.
“Tiếng gì thế? Bên kia có phải có người?” Lúc này một tên giám đốc thính tai nghe được, tìm tới.
Có người tới!
Thân thể Diệp Linh cứng đờ, hai tay nhỏ bé để trên lồng ngực Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cẩn cảm nhận được sự bất an của cô, khàn khàn nói một câu: “Không muốn lộ thì mau ôm cổ anh.”
Tiếng bước chân của tên giám đốc đi đã tới, đang ở bên tai, Diệp Linh thực sự không muốn bị lộ, nên nhanh chóng ôm lấy cổ Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cẩn ôm thân thể cô mềm như không xương trong ngực mình.
Lúc này tên giám đốc đã đi tìm tới, liếc mắt liền thấy được Cố Dạ Cần trong góc tường, bởi vì ánh sáng rất kém, Cố Dạ Cân lại bảo vệ Diệp Linh thật thật ở trong ngực mình, nên ông ta không nhìn ra Diệp Linh.
“Có… Cố tổng…” Tên giám đốc kia sợ ngây người, ông ta vạn lần không ngờ Cố tổng mà tất cả mọi người đang tìm lại ở chỗ này.
Đây là chơi cái gì?
Bạn gái chính quy của mình ở bên ngoài tìm xây xẫm mặt mày, nhưng Cố tổng lại ở chỗ này… ăn vụng?
Đúng là kẻ có tiền đều biết chơi.
Lúc này Cố Dạ Cần quay đầu, một ánh mắt nhẹ bỗng trực tiếp rơi trên mặt tên giám đốc kia.
Tên giám độc không hiễu sao rùng mình một cái: “Cố… Cố tổng, anh cứ tiếp tục đi, Trần tiểu chỗ đó tôi sẽ giúp anh ứng phó.”
Tên giám đốc làm dấu “OK”, xoay người chạy..