Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


“Vậy tôi bây giừo sẽ nghiệm chứng một chút cơ thể của cô có phải sạch sẽ giống với khi hôn cô không.” Nói rồi ông ôm eo thon của bà, nửa ôm nửa đầy bà ra phía ngoài.

Bị ông đầy tới trong phòng, con ngươi Lâm Thủy Dao đột nhiên co rụt, ông điên rồi sao?
Tuy là Đặng Tường là bị bà dọa ngất rồi, thế nhưng Đặng Tường còn ngủ ở trên giường đói
“Lệ Quân Mặc, buông ra, sở thích kỳ lạ gì thế hả, xông vào địa bàn vợ chồng nhà người ta, còn ức hiếp vợ người taI”
Lâm Thủy Dao thầm nắm quyền dùng sức đập lên Lệ Quân Mặc.

Lệ Quân Mặc không buông bà ra, đầu gối hai người đụng phải đầu giường, sau đó song song ngã vào trong giường lớn mềm mại.

Thân thể cao ngất như ngọc của Lệ Quân Mặc trực tiếp đặt trên thân thể lả lướt căng mịn của bà.

rang 8 Cả trái tim Lâm Thủy Dao đều rét lạnh, bởi vì Đặng Tường ở ngay bên cạnh.

Lúc này Lệ Quân Mặc chậm rãi nhếch đôi môi mỏng: “Tôi ức hiêp cô thì sao, tôi còn muốn…”phát sóng trực tiếp”!”
Phát sóng… trực tiếp?
Lâm Thủy Dao phát hiện mình không quen người đàn ông trên người nữa rồi, ông từ lúc nào hư hỏng như vậy thế hả?
Lúc này Đặng Tường bên cạnh giật giật, lắm bẩm: “Dao Dao bảo bối à, là em sao… ban nãy em đi đâu?”
Đặng Tường đang hỏi bà.

Lâm Thủy Dao cho tới bây giờ chưa từng thử qua “phát sóng trực tiếp”, bà nín thở, nhanh chóng đáp: “Là tôi, vừa rồi tôi đi tắm.”
ỒN “Tăm? Khà khà, vậy trên người em nhất định rất thơm hương nhỉ!”
Lâm Thủy Dao lại muốn nhảy ra xa một thước, thế nhưng trên người nặng nè, Lệ Quân Mặc lại hôn lên môi bà.

Một luồng máu nóng xông lên đại não, khuôn mặt nhỏ lanh lợi của Lâm Thủy Dao trong nháy mắt bạo nổ, bà không nghĩ tới Lệ Quân Mặc lại từ đùa thành thật.

Ông cũng quá lớn mật rồi, ác liệt như vậy, ông lại ngay trước Đặng Tường bắt nạt bà.

Quá mức khiếp sợ xấu hổ và giận dữ, Lâm Thủy Dao quên mắt cắn chặt răng, lại tiện cho người đàn ông, Lệ Quân Mặc trực tiêp hôn sâu.

Tiếng nước khi hôn nhau lại vang lên, chim chíp.

“Dao Dao bảo bối, em đang làm cái gì đấy? Tiếng chíp chíp đó là cái gì?”
Đặng Tường hỏi.

Lúc này Lệ Quân Mặc buông lỏng bà ra, trong bóng tối, cặp mắt đan phượng sâu thẳm của người đàn ông mâu rơi trên khuôn mặt lớn chừng bàn tay tỏa nắng của bà, mang theo vài phần nghiền ngẫm và trêu tức.

Ông đang nhìn bà chê cười.

Tên khốn này!
“Dao Dao bảo bối à…” Đặng Tường lại kêu một tiêng.

“Anh nghe lầm rồi, là tiếng chim ở đâu đấy.” Lâm Thủy Dao đỏ mặt nói dối.

“Thật không?”
“Thật.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui