Liễu Anh Lạc ngước mắt nhìn, sau đó con ngươi đột nhiên co rút lại, một giây, hai giây, ba giây… cô như ngây dại.
Cô nhìn thấy cái gì?
Cuộc đời này, cô tỉnh mộng phồn hoa, lại vào phòng Kiều.
Đời này hôn nhân của anh và cô tới sớm hơn một chút, Lục Tư Tước không giống như kiếp trước vì cô xây phòng Kiều, cho cô thịnh thế sủng ái.
Hiện tại, phòng Kiều lại xuất hiện.
Liêu Anh Lạc ngâng cái đâu nhỏ, gân như thành tín nhìn lên, đó là hồi ức kiếp trước, là tất cả ngọt ngào của cô.
Cô nhẹ nhàng vươn tay, cảm giác ngũ sắc ánh dương soi vào bàn tay nhỏ bé của, mềm mại mà ấm áp đến vậy.
Anh nói, đây là nhà của chúng ta.
Lục Tư Tước vươn hai cánh tay, từ phía sau ôm chặt lấy cô, anh nghiêng mặt hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô, trầm thấp từ tính nói: “Thích không?
Nơi đây tốn mất hai năm, mỗi một cọng cỏ, mỗi một vật dùng, đều làm theo kiểu dáng em thích.”
Viền mắt Liễu Anh Lạc đỏ lên, thích, sao có thể không thích?
Cô xoay người, hai tay nhỏ ôm lây cô anh: “Dạ, thích ạ.”
Lục Tư Tước dán môi mỏng trên đôi mắt cô đỏ bừng hôn lên một cái: “Liễu Anh Lạc, em yêu anh ư?”
Anh nhẹ giọng hỏi – Liễu Anh Lạc, em yêu anh ư?2 Liễu Anh Lạc nâng đầu nhỏ, kinh ngạc nhìn anh: “A Tước, sao anh lại hỏi như vậy? Em yêu anh mà.”
Nhưng, sao anh lại cảm thấy tình yêu của cô không chân thật như vậy?
Hai năm rồi, anh chưa từng quên qua người đàn ông trên bức họa kia.
Bức họa kia.
Người đàn ông phủ đầy tang thương ấy, giống anh như đúc.
Ông ta là ai?
Hai năm rồi, bức họa ấy giống như là một lời nguyền đâm vào tim anh, làm anh thời thời khắc khắc nhớ tới.
Có đôi khi anh muốn dứt khoát hỏi cô, thế nhưng lời đến bên môi, lại nuốt xuống.
Anh sợ hỏi rồi, sẽ không có sau đó.
Yêu cô, không dám mạo hiểm một phần một phân.
Cho dù trong lòng cô thực sự cât giâu một người đàn ông khác, anh cũng nguyện ý sống như vậy.
Ái tình, khiến người ta trở nên hèn mọn.
Anh hiện tại thực sự rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
“Em yêu ai? Gọi tên anh.”
“Em yêu anh, Lục Tư Tước!”
Lục Tư Tước ôm ngang Liễu Anh Lạc lên..