“A Tước, kiếp trước chúng ta cũng kết hôn rồi, lúc đầu hết thảy đều tốt đẹp, đêm hôm đó anh mặc chiếc áo len màu xám tro một mình đứng dưới ánh đèn nơi hành lang, buổi tối em ngủ say trong ngực anh, thế nhưng ngày hôm sau em mở mắt, anh đã chết rồi.”
Ao len màu xám tro…
Lục Tư Tước chấn động mạnh, bởi vì anh nhớ lại bức họa kia, trên giấy vẽ người đàn ông đó mặc chiếc áo len màu xám tro.
Đau xót Liễu Anh Lạc trong lòng càng lớn, cô dùng hai tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ của chính mình, khóc không thành tiếng: “A Tước, anh có tin không tin kiếp trước kiếp này không, kỳ thực chúng ta có kiếp trước, kiếp trước chúng ta có cuộc sơ ngộ tốt đẹp nhất, thê nhưng sau đó, toàn bộ tốt đẹp đều biến thành tiếc nuối và vụt mắt.”
“Kiếp này trái tim em vẫn mơ hồ đau đớn như cũ, thời gian tựa cát chảy trong lòng bàn tay, không biết đã chảy hêt đên đâu, thời gian của chúng ta luôn là dùng để chia lìa, chúng ta không cùng lớn lên cùng các con, chúng ta cũng không cùng nhau giữ lại tuổi xuân tươi đẹp nhất, mãi đến lúc anh đã đi, em mới là người biết đến cuối cùng.”
“Tình yêu đã hoàn toàn thay đổi, một đêm anh đi kia có nói với em rằng, nếu có kiếp sau, anh không muốn gặp lại.
“Nhưng, em vẫn như cũ muốn đứng tại chỗ đợi, nếu như anh đi rồi, cũng muốn dốc hết toàn lực đuổi theo bước chân anh, A Tước, đời này em vì anh mà đến.”
Liễu Anh Lạc trong nháy mắt, lệ rơi đầy mặt.
Bên tai đều là tiếng nức nở thương tâm khổ sở của cô, thần sắc Lục Tư Tước giật mình mù mịt, đây là lần đầu tiên anh nghe chuyện kiếp trước và kiếp này của anh và cô.
Thì ra, người đàn ông trong bức họa kia là anh.
Hai năm qua giống như một cây gai đâm vào trong cổ anh, người đàn ông làm anh bàng hoàng bất an kia, lại là anh.
Trước kia là anh.
Bây giờ là anh.
Tràn đầy đều là anh.
Lục Tư Tước vươn tay, nâng khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt nanh ở lòng bàn tay của mình, sau đó anh nhắm mắt, ôn nhu lại đau lòng hôn lên giọt lệ cô.
“Liêu Anh Lạc, anh tin, thê nhưng rât xin lỗi, anh không nhớ được gì hết, anh không có trí nhớ của kiếp trước, anh không biết câu chuyện tình yêu của em và… anh ta đã xảy ra như thế nào.”
Liễu Anh Lạc dừng khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: “Không sao đâu, A Tước, em có thời gian cả đời có thể kể hết chuyện kiếp trước cho anh nghe.”
Đêm đó, Liễu Anh Lạc cảm thấy đau bụng, Lục Tư Tước khẩn cấp đưa cô đi bệnh viện, thuận lợi sinh con.
Là một đứa bé trai.
Đó là lúc hừng đông tảng sáng, Liêu Anh Lạc sức cùng lực kiệt nằm ở trên giường, đêm tối phía ngoài đột nhiên chiếu đến tia sáng đầu tiên, cả thế giới đã bừng sáng.
Bác sĩ ôm lấy bé con: “Chúc mừng Lục thiếu phu nhân, là một tiểu thiếu gia, hai kí sáu lạng, mẹ tròn con vuông.”
Lục Tư Tước nhận lấy con trai, đặt ở bên người Liễu Anh Lạc: “Liễu Anh Lạc, chúng ta có con trai.”
Liễu Anh Lạc cởi chiếc chăn màu vàng lông ngỗng, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Đứa con trai này ngũ quan rất giống cô, từ vóc dáng nho nhỏ có thê nhìn thây sau này anh trưởng thành sẽ trong trẻo lạnh lùng mà phong hoa thế nào.
Lục Tử Tiễn.
Liễu Anh Lạc biết, Tử Tiễn của cô đã trở về..