Có một cái là in hoa, màu sắc rất xinh.
Anh còn nhớ có một cái bị cô giấu đi, là nhân viên cửa hàng cố gắng nhét cho cô, là dây ngực ren đen, kiểu cổ V, cô cho tới bây giờ chưa từng mặc.
Về sau nữa đã đến sinh nhật 18 tuổi của cô, anh tổ chức cho cô một buổi sinh nhật rất lớn.
Rất nhiều bạn bè tới tặng quà, trong đó có một bạn học nữ tặng quà rất thần bí, anh đuổi hết người làm nữ đi, mở phần quà kia ra, bên trong đặt một cái dây ngực.
Anh nhìn mà đuôi mắt đỏ lên, anh biết cô gái của anh vào hôm nay đã trưởng thành.
Anh không thể đợi thêm nữa.
Anh đã đợi lâu lắm rồi, tất cả kiên nhẫn đều đã hao hết, anh muốn lấy đi thứ vốn thuộc về anh.
Một đêm kia, ngày cô 18, anh để cô trở thành người phụ nữ của anh.
Cố Dạ Cần nằm trên giường lớn phòng tổng thống, anh giơ tay che đuôi mắt đỏ thắm, trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, mấy năm nay đối với cô quá khát vọng, luôn tưởng ngủ cô rồi, sẽ ghét, sẽ ngán.
Năm đó mẹ của cô câu dẫn bố anh, cho Cố gia một kích đau xót nhất, còn để mẹ anh ở trong tai nạn xe mắt đi hai chân, anh muôn sự trả thù hoàn mỹ nhất chính là anh ngủ với hòn ngọc quý trên tay Diệp gia, sau đó chán ghét cô, vứt bỏ cô.
Thế nhưng, về sau anh mới phát hiện không ngủ cô hoàn hảo, một khi ngủ cô, cô giống như cây thuốc phiện trí mạng, làm anh lâm vào cơn nghiện, về sau anh đối với bất kỳ người phụ nữ nào đều không có chút hứng tình nào.
Màn trả thù này, tính kế cô, thế nhưng, cũng khiến chính mình thâm hụt.
Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại của anh lại vang lên, tin nhắn tới.
Cố Dạ Cần từ trong trí nhớ tỉnh lại, anh mở tin nhắn ra, thấy được tin Trần Viên Viên gửi tới, bảo anh ngày mai đến đoàn phim xem ả diên.
Trên ngũ quan tuần mỹ của Cố Dạ Cần không có biểu tình gì, thần sắc lười biếng chán chường, không muốn phản ứng.
Lúc này “ding” một tiếng, tin nhắn Trần Viên Viên lại đến – Cố tổng, người ta mặc sườn xám sẽ rất đẹp đó, anh nhất định phải qua đây.
Trần Viên Viên còn ở phía sau gửi một meme lớn.
So với cái icon mặt cười miễn cưỡng lấy lòng lúc nãy của Diệp Linh, Trần Viên Viên này đúng là quá tích cực.
Cố Dạ Cẩn nhướng mày kiếm, đột nhiên có chút hứng thú, anh thờ ơ rep – đẹp cỡ nào? Gửi vài tâm mát mẻ cho tôi xem trước.
Vừa rồi Diệp Linh không muốn gửi ảnh chụp, anh cũng không còn cần phải nhiệt tình mà bị hờ hững, dù sao có rất nhiều người phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa xông về thân thể anh lắm.
Chỉ cần anh móc ngoéo, ảnh chụp mát mẻ sẽ bay khắp nơi.
Quả nhiên chỉ hai giây, ảnh chụp Trần Viên Viên liền bay tới, ước đoán hai giây này là thời gian äả dùng để chọn chụp, không thể nhiều hơn nữa.
Cố Dạ Cần mở ra ảnh chụp, Trần Viên Viên gửi đến hình đi du lịch Tam Á, trong hình äả mặc áo tắm hai mảnh rất gợi cảm, còn bày ra tư thế đặc biệt trêu người, có thể nói hoàn mỹ giải thích cái gì gọi là “ảnh chụp mát mẻ”.
Cố Dạ Cần liếc mắt, nhanh chóng nhíu lên mày kiếm, anh không hiểu sao cảm thấy… cay mắt, hơn nữa anh sao lại cảm thấy tắm hình này của Trần Viên Viên còn không đẹp mắt bằng tắm hình toàn nước biển kia của Diệp Linh?
Anh nhất định là trúng độc Diệp Linh hạ rồi.
“Ding” một tiếng, Trần Viên Viên lại gửi – Cố tổng, tắm hình này rất đẹp nhỉ! Kỳ thực em còn có rât nhiêu tâm, nên anh ngày mai nhất định phải tới đoàn phim xem em diễn đấy, đến lúc đó mặc sườn xám cho anh xem..