Cố lão gia tử đi vào trong phòng, Cố Dạ Cân vân ngôi ở trên ghê sa lon, cũng không di chuyền, đôi chân dài vắt chéo Vào nhau, anh rút bật lửa từ trong túi ra châm điều thuốc.
“A Cần, vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Cố lão gia tử hỏi.
Cố Dạ Cần không nhanh không chậm hút một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phun khói thuốc ra: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ ông nội, ông bảo Xảo Xảo tiền đến hầu hạ, con cũng để cô ta hầu hạ rồi, nhưng nơi này, nó không nghe lời, không cứng nổi.”
Có Dạ Cần dùng ngón tay mang theo thuốc lá chỉ quần tây mình, bộ dáng kia vô cùng phóng đãng.
Cố lão gia tử lại tức giận: “A Cần, mày!”
“Con thì thê nào?” Cô Dạ Cân cũng uât ức, anh nhún vai: “Nếu không, ông nội chỉ đạo tại chỗ cháu trai nhà mình chuyện chăn gối đi, hoặc là, ông nội tự mình lên sân đi! Dù sao bà nội đã đi rất nhiều năm, mà ông đã nhận nuôi Xảo Xảo rồi!”
*…” Gỗ lão gia tử tức đến toàn thân run run, lão làm sao ngờ tới trong miệng Có Dạ Cần lại có thể nói những lời vô liêm SỈ như vậy.
“A Cần, tao thấy mày chính đối nghịch với tao, Diệp Linh mày đừng có nghĩ đến, Xảo Xảo không được, tao sẽ đưa những con đàn bà khác đưa cho mày, tao vẫn là câu nói kia, chọn Diệp Linh, thì mày cút ngay khỏi Cố gial” Cố lão gia tử tức giận nói.
Có Dạ Cần hít thật sâu nửa đoạn thuốc lá, sau đó anh dập tắt đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn, vỗ vỗ khói bụi rơi xuống quần tây sau đó đứng dậy.
Anh đi ra ngoài.
“Mày đi đâu?” Cố lão gia tử hỏi.
Cố Dạ Cẩn quay đầu nhìn Cố lão gia tử: “Ông nội, ông không phải đuổi con đi sao, vậy con đi.”
Nói xong Cố Dạ Cần cũng không quay đầu lại đã nhanh chóng rời đi.
“Mày! Mày! Thằng bát hiếu này!” Cố lão gia tử tức đến mặt trướng hồng, suýt chút nữa không thở được.
Cô Dạ Cân nhanh chóng đi xuông lâu, đi tới trong phòng khách bước chân của anh chậm lại, bởi vì Cố phu nhân Ôn Lam ngồi ở trong phòng khách nhìn anh.
“A Gần, con thật sự muốn đi tìm Diệp Linh sao?” Ôn Lam cắn răng hỏi.
Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần gật đầu: “Dạ, chừng mấy ngày không gặp em ấy, có chút nhớ cô ấy.”
Dây thần kinh trong đầu Ôn Lam nhanh chóng đứt đoạn: “A Cần, con là thật sự muốn bức chết mẹ ư…”
“Mẹ.” Cố Dạ Cần trực tiếp cắt dứt lời bà ta: “Vậy mẹ muốn làm gì?”
Ôn Lam cứng đờ, bà kinh ngạc nhìn con trai mình.
Có Dạ Cẩn cũng nhìn bà, trong tròng mắt đen kia đã chậm rãi chảy ra vài phần ưu thương: “Nếu như mẹ thực sự nổi giận, vậy con giết Diệp Linh, sau đó sẽ giết mình đến bồi mẹ, mẹ nói xem có được không?”
Trong nháy mắt Ôn Lam trợn to hai mắt, bà không thể tin nhìn Cố Dạ Cần, anh… anh tại sao có thể nói lời như vậy?
Dáng vẻ anh bây giờ không hề giống như bị kích động mà nói, anh là nói thật.
“Mẹ, con đi trước.” Có Dạ Cần đi nhanh rời đi, biến mất trong đêm tối phía ngoài.
Diệp Linh bị Hoa tỷ mang về phòng của đoàn phim, Hoa tỷ xử lý mắt cá chân bị thương của cô, Diệp Linh liền nằm trên giường ngủ.
Cô không biêt mình có ngủ hay không, bởi vì cô ngủ mơ mơ màng màng, không ngừng gặp ác mộng..