Cố lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “A Cần đã đi bệnh viện tìm Sử tổng rồi, chuyện Sử tổng sớm muộn gì phải giải quyết, Diệp Linh, Sử tổng đã nói, hắn có thể không truy cứu chuyện A Cần phế hắn, song, phải đưa cô cho hắn.”
Sử tổng không tha thứ, vài ngày trước Cố lão gia tử đi đàm phán, Sử tổng nói luôn, lão không truy cứu cũng được, nhưng phải đưa Diệp Linh cho lão.
Diệp Linh chậm rãi nhếch môi: “Cố lão gia tử, ông đã đồng ý rồi?”
“Đương nhiên là đồng ý rồi, Diệp Linh, chuyện này bởi vì cô mà ra, cũng phải tự cô đi giải quyết.”
Diệp Linh đều nở nụ cười, Sử tổng quả thật bần thỉu, lão đã không được, không phải đàn ông nữ, thế nhưng còn muốn cô, đợi sau khi cô đến, Sử tổng không biết sẽ lấy thủ đoạn gì tới dằn vặt đối phó cô, đó chính là liệt ngục, Cố lão gia tử lom lom cũng đồng ý, chuyện trao đôi này này lão còn làm như chuyện đương nhiên.
Diệp Linh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Cố lão gia tử, ông đừng nghĩ tôi tôn xưng ông một tiếng ông, ông liền thật sự xem mình là ông nội tôi, ông bảo tôi đi là tôi phải đi à, đây chẳng phải rất mắt mặt sao?”
“Diệp Linh, cô không muốn đi?”
“Tôi đương nhiên sẽ không đi, Sử tổng và ông, một kẻ cuồng dại, một kẻ vọng tưởng, trò chơi này, tôi sẽ không chơi cùng các ông, không có chuyện thì tôi cúp điện thoại.” Diệp Linh làm bộ sẽ cúp điện thoại.
“Diệp Linh, cô thực sự không tính giúp A Cần sao?” Cố lão gia tử đột nhiên nói một câu.
Tay Diệp Linh khẽ khựng, sau đó thờ ơ bật cười: “Cố Dạ Cần là cháu ông, đối phó một kẻ như Sử tổng, ông ngay cả chút tự tin với cháu mình cũng không có? Nếu như ông còn có thể gặp Sử tổng, nhờ ông chuyển lời tôi cho lão ta, Cố Dạ Cẩn ra tù rồi, bảo lão tự cầu phúc đi.”
“Tút tút’ hai tiếng, Diệp Linh trực tiếp cúp điện thoại.
Trong bệnh viện.
Sử tổng còn nằm trong phòng bệnh VIP, một người đàn ông bị phế, đây chính là cực đại nhục nhã, nếu như Cố gia không cho lão một công đạo, lão là sẽ không yên.
Lúc này cửa phòng bệnh bị đầy ra, thủ hạ vội vã chạy vào: “Ông… Ông chủ…”
“Hoảng cái gì, có chuyện từ từ nói!” Sử tổng bất mãn khiển trách.
“Ông chủ, cố… Cố tổng tới!”
Cái gì?
Sử tổng lập tức từ trên giường ngồi phắt dậy, miệng lão tuy cứng, nhưng nghĩ đến ngày đó dáng vẻ ma vương của Cố Dạ Cần một cước đạp lão, trong lòng lão liền có chút kinh sợ: “Mau… Mau ngăn nó, tao không muốn gặp nói”
Lúc này ngoài cửa truyên đên một tiêng nói thấp thuần từ tính, mang theo vài phần ý cười: “Sử tổng, tôi đã tới, sao ông lại đóng cửa tìm không gặp vậy chứ?”
Cố Dạ Cản!
Sử tổng còn chưa kịp phản ứng, một giây kế tiếp cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, lãnh khí thanh bần bên ngoài trong nháy mắt tập kích đến.
Cố Dạ Cần tới, ngày hôm nay vẫn toàn thân áo đen như cũ, cao to tuấn ngọc, anh đứng ở cửa, cặp con ngươi đen sâu thẳm kia nhàn nhạt rơi trên người Sử tổng, sau đó nhắc đôi chân dài đi vào, bước đi trầm ổn ưu nhã như là vua bách thú bước chậm trong rừng rậm.
Ở bên cửa phòng Sử tông có hộ vệ của mình, mấy tên hộ vệ kia muốn ngăn cản Cố Dạ Cẩn, thế nhưng nhanh chóng bị thủ hạ áo đen của Cố Dạ Cần đẩy sang một bên, Cố Dạ Cẩn cứ như vậy không coi ai ra gì, nghênh ngang đi đến.
Sử tổng tức đến run rẫy cả người, hộ vệ lão dùng tiền thuê tới nhất định chính là phế vật, phế vật!.