“…” Diệp Linh dùng sức đầy anh ra, sau đó dùng tay nhâc một vật lên: “Cô tông, tặng anh.”
Cố Dạ Cần nhìn thoáng qua, là mội….
cái quần lót.
Cô nói mua quà cho anh, thì ra là mua quần lót.
Cô lại mua quần lót cho anhI Họa tiết da beo, rất….
theo mốt.
Cố Dạ Cần dở khóc dở cười, thầm mỹ của cô thật đúng là chưa bao giờ làm người ta thất vọng.
“Mua bao nhiêu?”
“Siêu thị giảm giá, 99 tệ tiền một cái, Cố tổng, mau khen em, em có phải tiết kiệm tiên rât giỏi đúng không?” Diệp Linh chớp mắt cầu khen.
.
Truyện Đô Thị
*…” Cô tiêu nhiều tiền như vậy mua cho mình, sau đó tìm mua một cái quần lót da beo giảm giá 99 tệ cho anh, Cố Dạ Cần câu môi, thật tình khen: “Linh Linh, em là giỏi nhất.”
“Đúng vậy.” Diệp Linh cầm cái quần da beo đó hướng về người anh khoa tay múa chân một cái: “Lúc đó em liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái quần này, nó rất hợp với anh đó, anh mặc vào chính là người đẹp trai và ngầu nhất trên đường.”
Cố Dạ Cần mặc cô khoa tay múa chân: “Em mua cho anh size bao nhiêu.”
“XXL”
“Mua nhỏ rôi, Diệp Linh, anh trong mắt ngươi nhỏ như vậy à?”
*“..” Đôi mắt yêu mị câu nhân của Diệp Linh dời xuống: “Anh hình như… nhỏ như vậy đó…”
Cố Dạ Cẩn đưa tay nắm cô: “Nào, chúng ta bây giờ liền thảo luận một chút vấn đề anh có nhỏ hay không.”
“Không muốn!” Diệp Linh xoay người chạy.
Cố Dạ Cần đi bắt cô, hai người một đường ầm ï đến thư phòng, Cố Dạ Cần vươn cánh tay có lực bóp chặt vòng eo mềm của cô, hai người cùng ngã trên ghế sa lon.
Đêm qua Cô Dạ Cân ngủ trên ghê sa lon, người làm nữ cũng không biết tối nay anh có thể về phòng hay không, nên chăn mền và gối của anh còn đặt trên ghế sa lon chưa dọn, hiện tại hai người lại ngã vào gối chăn.
“Cố tổng, anh mau thả ra.” Diệp Linh giãy giụa trong lòng anh.
“Em không ngoan như thế, anh phải phạt em một cái.” Nói Cố Dạ Cần lật cả người cô, để cô chống hai tay trên ghế salon, quỳ ở đó.
Cái tư thế này…
Diệp Linh đỏ mặt lên, cô luôn cảm giác vốn hiểu biết của mình đã rất phong phú, thê nhưng ở trước mặt người đàn ông này, anh luôn có thể khiến cô cảm thấy mới mẻ.
Diệp Linh bất an khẽ động, lúc này “bốp” một tiếng, trên mông cô ăn phải một cái vỗ.
Cố Dạ Cần đánh cô một cái.
Á.
Đau quá.
Anh thực sự đang đánh cô, Diệp Linh cảm thấy chỗ bị đánh đau rát, trong đôi mị nhãn liền dâng lên một tầng sương trong suốt: “Cố Dạ Cần, anh biến thái đấy à? Buông ra, em không muốn chơi với anhl”
Trong đuôi mặt Cô Dạ Cân dính vào vài phần màu đỏ tươi, nụ hôn của anh rơi trên mặt Diệp Linh: “Mới vừa tiêu tiền của anh, hiện tại không bồi chơi, Diệp Linh, em thật sự không có chút đạo đức nghề nghiệp.”.