“Hứ.” Diệp Linh tức giận mắng anh: “Anh đây là bạo lực, chơi S M*, cái này phải thêm tiền!”
*SM: Bạo dâm và khổ dâm, chỉ tiết goodle.
“Tăng thêm bao nhiêu, em ra giá đi, chơi thế nào, thì phải nghe anh.” Anh khàn giọng lên tiếng.
Diệp Linh có hơi sợ, dáng vẻ anh sắc lên thật sự không quá đáng sợ.
Lúc này ngoài cửa truyên đên tiêng người làm nữ: “Tiên sinh, Diệp tiểu thư, Cố lão gia tử tới!”
Cố lão gia tử tới!
Diệp Linh run mi lên, tránh thoát anh: “Cố tổng, ông nội anh tới kìa, anh còn dám bắt nạt em, em sẽ nói cho ông nội anh biết, để ông nội đánh anh một trận!”
Cô lắm bẩm.
Cố Dạ Cần mặc dù không lên tiếng, nhưng đầu lưỡi liễm đôi môi mỏng khô ráo một cái, treo mất hứng trên mặt, anh nhìn thoáng qua Diệp Linh: “Em mách đi, ông nội anh sẽ không phạy em, ông sẽ dạy em một trận.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em tiêu yêu tỉnh này lại quân quít lấy anh, mê anh đến thần hồn điên đảo rồi.”
“Ah,” Diệp Linh gật đầu: “Xem ra ông nội thực sự thương anh ha.”
Diệp Linh đứng dậy muốn đi.
Thế nhưng Cố Dạ Cần nắm lại cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo, trực tiếp kéo cô tới trên đùi mình.
Lúc này ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần: “A Cần đâu, ta muốn gặp A Cần.”
“Cố lão gia tử, tôi thông báo trước một tiếng đã! Ngài xông tới như vậy không tốt đâu.”
“Hừ, ta là ông nội A Cân, tôi tới thăm cháu mình còn phải đợi người thông báo sao, buồn cười!”
Cố lão gia tử đang ở ngoài cửa, Diệp Linh có chút hoảng sợ, cô hiện tại không muốn gặp lại bất kỳ người Cố gia nào, chau mày liễu tinh xảo hờn dỗi liếc mắt Cố Dạ Cần: “Cố tổng, anh nếu không buông ra ông nội anh liền thật sự sẽ dạy em một trận đó.”
“Em thế này mà muốn ra ngoài gặp ông, yên tâm đi, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào dạy dỗ em, đương nhiên, ngoại trừ anh.” Cố Dạ Cẩn tự mở đặc quyền cho mình.
Một giây kê tiêp, Cô Dạ Cân đã ôm ngang Diệp Linh lên, Cố lão gia tử đang ở ngoài cửa, nên biện pháp duy nhất chỉ có thể giấu Diệp Linh đi, Cố Dạ Cần vươn tay đã nhét Diệp Linh vào góc nhỏ dưới bàn làm việc của mình, sau đó anh ngồi trên ghế làm việc.
“Cạch” một tiếng, cửa thư phòng bị đầy ra, Cố lão gia tử đi đến.
Người làm nữ khổ sở nhìn Cố Dạ Cẩn: “Tiên sinh, cái này…”
Cố Dạ Cần vung tay lên: “Không sao, bà đi xuống trước đi.”
Người làm nữ nhanh chóng lui xuống.
Cô lão gia tử đi đên, lão tương đôi bât mãn: “A Cần, đêm qua ta gọi điện cho con con không tiếp, hiện tại ta muốn gặp con cũng khó khăn như vậy?”
Diệp Linh bị ép ngồi ở nơi này, trước mặt cô chính là đôi chân dài kiêu ngạo của Cố Dạ Cần, theo chiếc quần tây được cắt tỉa như đao phong nhìn lên, một sợi thắt lưng đắt tiền buộc quanh vòng hông anh, đi lên nữa khuôn mặt tuấn mỹ lại đáng ghét kia, Diệp Linh trừng mắt anh một cái.
Cố Dạ Cần cụp mắt xuống liếc Diệp Linh bên chân, dáng vẻ cô ngồi xổm ở đó trừng của anh rất giống là một con mèo nhỏ đang cáu kỉnh.
“Ah.” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiêng cười thật thâp.
Cố lão gia tử đang nỗi giận, đột nhiên thấy Cố Dạ Cần bật cười, anh vậy mà lại cười..