Nhà sản xuất phim đầu óc mơ hồ nhìn về phía đạo diễn Vương, đạo diễn Vương… sắp khóc đến nơi rồi!
Lúc đầu đạo diễn Vương muốn che giấu chuyện này, không nghĩ tới nhà sản xuất phim tới, ông ta muốn… khóc một trận cho ông sản xuất kia xeml
Bầu không khí rất xấu hổ, Diệp Linh đi tới: “Đạo diễn Vương, tôi xuống phía dưới nghỉ ngơi một chút.”
Đạo diên Vương nhanh chóng từ vẻ mặt tang thương thoát cái biến sang tươi cười như hoa: “Được Diệp Linh, cô mau đi nghỉ ngơi đi, cẩn thận bậc thang, đúng rồi, Có tổng tới, cô và Cố tổng trò chuyện vui vẻ đi nhé ha ha ha.”
Diệp Linh không biết Cố Dạ Cần tới, cô ngước mắt, quả nhiên thấy được anh ngồi trong góc mờ tối.
“Tôi biết rồi.” Diệp Linh đi xuống.
Diệp Linh đi tới bên người Cố Dạ Cẩn: “Cố tổng, hiện tại là ban ngày, anh không đến công ty làm việc sao?”
Trên khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần không có chút rung động nào, thậm chí còn câu môi mỏng: “Nghe nói hôm nay em diễn cảnh hôn, cho nên anh chạy tới nhìn.”
Diệp Linh giơ tay lên vén tóc, mềm mại đáng yêu nói: “Không ngờ tới Cố tổng còn có sở thích này, thích xem người phụ nữ của mình cùng người đàn ông khác diễn cảnh hôn.”
Có Dạ Cần hừ sâu một tiếng: “Nếu như anh nói không thích, em là có thể không diễn cảnh hôn không?”
“Không thể.” Diệp Linh không chút suy nghĩ đã từ chối ngay: “Có tổng, em là diễn viên, diễn hôn là một trong công việc của em, mong anh tôn trọng eml”.
Truyện Linh Dị
“Ah.” Có Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiêng cười, anh nhẹ nhàng phát động mí mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước Dương Tân kia đang nhìn Diệp Linh, ánh mắt kia đại để chính là… thiếu nam hoài xuân.
Có Dạ Cẩn vươn bàn tay to kéo lại cổ tay mảnh khảnh của Diệp Linh, trong ánh mắt thốt nhiên kinh biến của Dương Tân kéo Diệp ngồi trên đùi mình.
Diệp Linh chau mày: “Cố Dạ Cần, anh có phải điên rồi hay không, nơi này là đoàn phim, đầy người…”
“Diễn hôn là một trong công việc của em, vậy chọc nam diễn viên kia cứng rắn là cái gì?”
Cái gì?
Diệp Linh khựng lại.
Cố Dạ Cẩn nhìn khuôn mặt mềm mị như hoa như ngọc trong lòng, quả nhiên, anh thích, người đàn ông khác cũng thích, hôm nay anh cái gì cũng không cần làm, chỉ cần bắt gian cũng đủ làm anh bận rộn.
Anh cũng đếm không hết, cô đến tột cùng trêu chọc bao nhiêu thằng rồi, ban nãy anh đã tận mắt nhìn tiểu sinh đang nổi kia có phản ứng sinh lý.
Song, cái này cũng không trách những người đàn ông kia, cô đạp giày cao gót lắc lắc vòng eo như rắn nước kia, còn chủ động dạng chân ngôi lên, là một người đàn ông đều sẽ không nhịn được.
“Làm sao? Em đừng nói với anh là em không biết.” Cố Dạ Cần cười nói.
Anh mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt ngưng kết một tầng sương lạnh âm lệ, rất nguy hiểm.
Diệp Linh biết, vừa rồi cô tiếp xúc cơ thể với Dương Tân, cô đã cảm thấy.
Kỳ thực nam diễn viên cũng là người, quay cảnh thân mật có phản ứng cơ thể rất bình thường, cô cũng không để trong lòng, song bây giờ bị vị Cố gia này nói ra trọng điểm, cô sẽ cẩn thận đối đáp.
Diệp Linh nhướng chân mày lá liêu tỉnh xảo: “Cố tổng, chua quá đấy, bình dắm lớn của anh có phải lại vỡ nữa rồi không?”
“Em vẫn câu nói kia, dù sao em không làm chuyện có lỗi với anh, nếu như ngươi muốn nỗi giận thì cứ hướng về phía eml”.