Mấy nữ minh tinh sắc mặt cũng thay đổi, các cô ta dập vỡ đầu mới chui vào đây được, chờ Kiếp Phù Du} nổi rồi thì các cô sẽ ăn theo tiền lãi, nhưng Cố Dạ Cần lại muốn xoá tên các cô.
Lý do chính là, các cô mới vừa nói xấu Diệp Linh vài câu?
“Cố… Cố tổng…” Mấy nữ minh tinh sợ quá bật khóc, muốn mở miệng xin tha, thế nhưng vài hộ vệ áo đen liền đẩy mang xách bọn họ trực tiếp ném ra ngoài.
Đạo diễn Vương nhìn một màn này, cái này quả nhiên là tác phong của Cố Dạ Cần, vừa cường thế vừa thô bạo.
“Đạo diễn Vương, phu nhân của chúng tôi gần đây hơi mệt, chắc phải cần một chút thời gian tới điều chỉnh trạng thái, gần đây khổ cực mọi người, đến giờ ăn cơm rồi, chủ tịch chúng tôi mời mọi người ăn cơm.”
Thư ký riêng giọng điệu cứng rắn nói xong, đã có người nối đuôi nhau mà vào, đưa mỹ thực đên.
Toàn bộ người đoàn phim đều nhìn, vừa rồi mấy nữ minh tinh nói huyên thuyên ở trước mắt bọn họ bị mang đi, ước đoán về sau vòng giải trí sẽ tra không người này, lúc đầu mọi người cho rằng trong hôn lễ náo loạn như thế, Diệp Linh vô duyên với hào môn, nào biết ngày hôm nay Cố tổng tới cửa tới chống đỡ, còn gọi thẳng “Cố thái thái”.
Mọi người ở đoàn phim đều thành tinh, xem ra vị Cố tổng này bị Diệp Linh làm say mê không nhẹ, bọn họ không dám đắc tội Diệp Linh nửa phần.
“Chúng ta không cực đâu, đều là phải làm mà.”
“Cảm ơn Cố tổng, cảm ơn Cố thái thái.”
“Oa, đây chính là điểm tâm của Ngự Thiện Phòng sao, bình thường hẹn trước cũng không nhất định ăn được, trông thật ngon.”
Bầu không khí nhanh chóng náo nhiệt, đối với Diệp Linh vị “Cố thái thái” này càng là khen tặng có thừa.
Diệp Linh để bút bên trong tay xuống, cô nhìn Cố Dạ Cần, khẽ chau mày.
Cố Dạ Cẩn cũng không tham dự chuyện phát sinh mới vừa rồi, mi tâm tuân mỹ cũng không nhúc nhích một cái, ánh mắt đặt trên khuôn mặt nhỏ mềm mị của Diệp Linh cũng chẳng dời qua: “Lát nữa đọc kịch bản sau, ăn cơm trước đã.”
Thư ký riêng đưa đồ ăn tới: “Thái thái, những thứ này đều là chủ tịch làm bảo đầu bếp làm, đều là món bình thường cô thích ăn.”
Diệp Linh nhìn thoáng qua: “Tôi không đói bụng…”
“Linh Linh, em náo với anh cũng được, nhưng cơm nhất định phải ăn, nếu không… anh đút em nhé?” Cố Dạ Cần cắt lời cô.
Náo?
Thì ra ở trong hôn lê cô làm đên như vậy trong mắt anh đều chẳng qua là “náo” mà thôi.
Diệp Linh thật sự sợ anh động thủ đút mình, nên cô nhận đũa, an tĩnh bắt đầu ăn.
Thư ký riêng đem ra một cái cái ghế, Cố Dạ Cần ngồi xuống, đôi chân dài ưu nhã vắt chéo, bắt đầu đọc báo tài chính và kinh tế.
Trên mặt của anh đeo mắt kiếng gọng vàng nhã nhặn tinh xảo, mị lực và khí tức của người đàn ông tinh anh đều là từ trong xương tản ra, nhất là cảm giác đạm mạc cắm dục, nữ minh tinh bên trong đoàn phim len lén nhìn anh, nói anh có sở thích biến thái gì gì đó, thật sự làm cho người sợ lại mặt đỏ tới mang tai.
Diệp Linh đang dùng cơm, Cố Dạ Cần ngồi cạnh cô xem báo.
Khẩu vị Diệp Linh thực sự không tốt lắm, miễn cưỡng ăn nửa chén nhỏ cơm đã để đũa xuống, cô nhìn người đàn ông bên cạnh: “Cố tổng, tôi ăn xong FOI.
Cố Dạ Cần từ tờ báo ngắng đầu liếc mắt tới chén cơm cô động tới, cô ăn quá ít làm anh không vui cau lại mày kiếm, rất nhanh anh để báo xuống rồi đứng dậy: “Ăn xong chúng ta đi.”.