Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Ánh mắt của anh đã tuyệt không bình thường, trở nên u ám lại nóng bỏng, Diệp Linh không cần đoán đều biết anh lại đang nghĩ mấy thứ không lành mạnh nữa rồi, cô đẩy bình giữ ấm qua: “Canh của tôi, anh ăn không?”
“Ăn.

” Cố Dạ Cẩn mở bình giữ ấm ra, bắt đầu uống canh.

“Ăn ngon không?”
“Ừm, ngon.


“An xong rôi có thê dân tôi đi gặp anh tôi không?”
Cố Dạ Cần mặt không đổi sắc, đáp một chữ: “Được.


Cố Dạ Cần dẫn Diệp Linh tới một bệnh viện, Diệp Linh lảo đảo chạy vào, muốn đầy ra cửa phòng chăm sóc đặc biệt.

Thế nhưng bác sĩ ngăn cô lại: “Thật ngại quá Cố thái thái, thương thế của bệnh nhân rất nghiêm trọng, đến nay còn chưa tỉnh, cần được chăm sóc vô trùng, không thể vào thăm được, nên cô chỉ có thể đứng ở chỗ cửa sổ xem thôi.


Viên mặt Diệp Linh đỏ bừng, cô gật đầu: “Được, tôi không vào, tôi ở chỗ này nhìn là được.


Bác sĩ đi, trước khi đi liếc Cố Dạ Cẩn, cung kính gật đầu với Cố Dạ Cần.

Cố Dạ Cần hai tay đút trong túi nhìn Diệp Linh, cả người Diệp Linh nằm trên cánh cửa số nhỏ nơi đó, cô ươn ướt nước mắt nhìn bệnh nhân bên trong, tay che miệng của mình, nấc nghẹn từng tiếng.

Anh trai.

Cô tưởng người trong phòng bệnh chính là anh trai của cô.

Lúc này điện thoại trong túi Cô Dạ Cân vang lên, là Ôn Lam gọi.

Ôn Lam ở trong hôn lễ tổn thương nguyên khí nặng nề, hôn mê rất lâu, mấy ngày này mới tỉnh, còn ở trong bệnh viện.

Cố Dạ Cẩn ấn phím nhận nghe điện thoại, thanh âm già nua của Ôn Lam truyền tới: “A Cẩn, nghe nói con và Diệp Linh đã lãnh giấy hôn thú, mẹ không ngăn cản được con, cũng đành chịu, mẹ thừa nhận đứa con dâu Diệp Linh này rồi, con mang Diệp Linh qua đây, mẹ muốn gặp mặt các con.


Cố Dạ Cẩn cúp điện thoại, đặt điện thoại về trong túi quần, anh đi tới bên người Diệp Linh, giơ tay lên xoa xoa cái đâu nhỏ của cô: “Đừng khóc, anh em đâu có chết đâu mà?”
“.

” Ánh mắt Diệp Linh rơi vào bên trong, anh của cô nằm trên giường bệnh, toàn thân cắm ống tiêm, thật nhiều năm không gặp, thật vất vả mới nhìn thấy, cô luyến tiếc dời mắt đi, cô thút tha thút thít nói: “Anh có biết nói và hiểu chuyện hay không, anh trai của tôi là người lợi hại nhất, anh ấy sẽ không chết.


Cố Dạ Cẩn xì khẽ một tiếng, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra vài phần không chấp, thật đúng là huynh muội tình thâm, được rồi, anh của cô lợi hại, anh của cô là thần, toàn bộ Hải Thành biết Diệp Minh là một con ma cuồng cưng chiều em gái, anh thấy Diệp Linh còn là một kẻ cuồng anh trai.

Cố Dạ Cần lấy ra một cái khăn, giúp cô lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ: “Lau một chút, em xem em sắp biến thành một con mèo mướp rồi…”
Diệp Linh giành lấy khăn ném vào trên người anh, không gì sánh được ghét bỏ: “Anh ồn thật đó, đi đi, tôi hiện tại không muốn thấy anh.


Anh đã biết, một khi Diệp Minh trở về, chỗ Diệp Linh sẽ không có vị trí của anh rồi.

Diệp Linh nằm ở chỗ cửa sổ nhỏ đó nhìn cả một buổi chiều, Cố Dạ Cần chỉ có thể ở cùng cô.

Lúc buổi tối, Diệp Linh giật giật, rất nhanh “a” một tiếng.

Cố Dạ Cẩn nhanh chóng đi tới, trong giọng nói thấp thuần tràn ra vài phần lo lắng: “Làm sao vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui