Anh trai cô chính là kiểu có tám múi bụng đói Diệp Linh cảm thấy cả trái tim đều thả lỏng xuống, từ từ cô viền mắt đỏ lên, cô nhỏ giọng nói: “Anh trai, anh phải mau mau khỏe lại đi, người xấu bên ngoài thực sự nhiêu lăm, em đánh không lại, anh trai tỉnh thì có thể bảo vệ Linh Linh „ rồi…
Không có ai đáp lại cô.
Có chăng chỉ là vắng vẻ cùng cô độc.
Diệp Linh ngồi trên mặt đất, hai chân cuộn mình, dùng hai cánh tay ôm chính mình, sau đó hai mắt nhắm nghiền.
Lúc Cố Dạ Cần chạy tới liền thấy một màn này, cô đang ngủ.
Ở cửa phòng bệnh anh trai.
Trái tim Cố Dạ Cần đột nhiên đau, anh đi lên trước, quỳ một gối xuống, sau đó chậm rãi tự tay đi sờ khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh.
Trong lúc ngủ mơ Diệp Linh dường như cảm nhận được sự hiện hữu của anh, hàng mày thanh tú nhanh chóng chau lại, cả người cô bắn ngược như lui về phía sau.
Cô tránh anh chạm vào, cơ thể dán cửa phòng bệnh, dường như căn phòng bệnh này mới có thể cho cô toàn bộ cảm giác an toàn.
“Anh trai…” Cô trong giấc mộng khẽ nói mớ hai chữ này.
Trước đây cô cũng gọi là anh trai anh, thế nhưng lúc này đây Cố Dạ Cần biết, người cô gọi là Diệp Minh.
Ngón tay của Cố Dạ Cần cứng đờ ở giữa không trung, anh nhìn một chút cửa phòng bệnh đóng chặt trước mắt, cô căn bản cũng không biết, bên trong không phải là Diệp Minh.
Lúc này bác sĩ vội vã chạy tới, nhỏ giọng nói: “Cố tổng, Cố thái thái chỉ có thể ghé vào cửa số ở đây nhìn, cũng không đi vào, chúng tôi làm việc rất cần thận, Cố thái thái tạm thời vẫn chưa nghi ngờ người ở bên trong là giả.”
Cố Dạ Cần gật đầu, thờ ơ phát động đôi môi mỏng: “Nếu như cô ấy hoài nghi, ông và cả bác sĩ của bệnh viện này không cân thiệt tôn tại nữa, hiệu ý của tôi không?”
Bác sĩ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Hiểu, đương nhiên hiểu!”
Cố Dạ Cần vươn tay, ôm ngang Diệp Linh lên, rời khỏi bệnh viện.
Anh đã cảm giác bây giờ Diệp Linh giống như là cát chảy anh gắt gao túm ở trong lòng bàn tay rồi, lý do duy nhất có thể níu lại cô cũng chỉ có mỗi Diệp Minh.
Một khi cô biết Diệp Minh bên trong là giả, anh dùng một tấm hình lừa hôn, cô thực sự sẽ từ trong lòng bàn tay anh trốn đi.
Anh không thể để cho chuyện này xảy ra.
Cố Dạ Cần ôm Diệp Linh đi, đám bác sĩ căng thẳng đứng lặng tại chỗ, đưa mắt nhìn thân ảnh của bọn họ, lúc này trong bóng tối xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh kia lấy điện thoại ra, bắm một dãy số: “Alo, lão gia tử…”
Lúc Diệp Linh mở mắt đã ở trong phòng ngủ chính của biệt thự, hiện tại đã sáng sớm, ánh ban mai soi vào, phá lệ ấm áp.
Cô giật mình, lúc này mới phát hiện mình đỗ trong lồng ngực ấm áp lại to lớn.
Diệp Linh ngẳắng đầu, khuôn mặt tuấn tú tỉnh xảo kia của Cô Dạ Cân phóng đại trong tầm mắt cô.
Anh còn chưa dậy, ôm cô ngủ, hiện tại cũng đã hơn tám giờ sáng rồi, lần đầu tiên anh dậy trễ như vậy.
Diệp Linh vươn tay đẩy anh, muốn rời khỏi ngực anh.
Lúc này cánh tay khóa trên bờ eo cô cái đột nhiên buộc chặt, đỉnh đầu truyền đến tiếng nói khàn khàn mới tỉnh: “Tỉnh rồi? Đừng nhúc nhích, ngủ với anh thêm một chút.”.