Diệp Linh nhìn thoáng qua đèn treo trên đỉnh đâu, sau đó vươn tay, mò tới đèn bàn trên tủ giường, cô giơ tay lên, mạnh mẽ đập đèn bàn vào trên đầu Cố Dạ Cần.
Oang một tiếng, đèn bàn đã đập bề rồi.
Cố Dạ Cẩn cảm thấy đầu đau xót, rất nhanh có dòng máu đỏ tươi sền sệt theo gò má anh tuấn chảy xuống.
Anh nâng người lên, sờ sờ mặt mình, mò tới một tay máu.
Ngũ quan “xoát” lạnh xuống, như dâng lên sương lạnh, anh nhìn cô gái dưới người: “Diệp Linh, em đang chơi cái gì, hả?”
Diệp Linh cười xán lạn với anh: “Quên nói cho ngươi biết, năm 18 tuổi ấy lúc tên chủ trọ mập mạp kia đặt ở trên người tôi muốn cưỡng hiếp tôi, tôi cũng dùng đèn bàn đập đầu gã.
Cố Dạ Cần cứng đờ.
“Thế nhưng rất đáng tiếc,” Diệp Linh đột nhiên có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc là, lúc đó trên tay tôi không có dao, bằng không tôi có thể giống như bây ĐIỜT Diệp Linh đột nhiên giơ tay lên, trong tay của cô chẳng biết lúc nào đã cầm một con dao nhọn, cô dùng sức hướng mũi dao đâm tới tim Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cần chỉ cảm thấy hàn quang lóe lên trước mắt, động tác anh rất nhanh, ngay lúc Diệp Linh đâm tới anh một đã kéo lại dao.
Tuy dao không đâm tới trong tim anh, thế nhưng lưỡi dao sắc bén đã vạch ra miệng máu thật sâu trong lòng bàn tay Cố Dạ Cần, từng giọt máu lớn nhỏ xuống.
Cố Dạ Cần nhìn cô: “Diệp Linh, em…muốn anh chết?”
“Đúng vậy, anh còn có Cố gia các người, không kẻ nào vô tội, các người đều đáng chết!” Trong đôi mắt Diệp Linh bốc lên rồi cừu hận hừng hực.
Cố Dạ Cần khép rồi mở mắt, mấy giây sau câu môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đáng sợ: “Vậy em thực sự là một kẻ báo thù yếu đuối, em tưởng cầm một con dao có thể làm tổn thương anh?”
Diệp Linh đón lấy ánh mắt của anh, cũng câu môi cười: “Cố Dạ Cần, ngàn vạn lần đừng để tôi biết anh yêu tôi, bằng không, con dao này sẽ hung hăng đâm vào trong trái tim tôi, một ngày nào đó, tôi muốn để cho anh tận mắt nhìn tôi ở bên cạnh anh mỗi ngày suy kiệt chết đi, đây là nghiêm phạt lớn nhất đối với anh — khiến anh mắt đi tôi.”
Con ngươi Cố Dạ Cần hung hăng co rụt lại, không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời như vậy.
Cô nói, nếu có một ngày để cô phát hiện anh yêu cô, như vậy con dao sẽ hung hăng đâm vào trong trái tim cô, nghiêm phạt lớn nhất với anh chính là để anh mắt đi cô!
Cố Dạ Cần nhìn cô chằm chằm, đuôi mắt hẹp dài tràn ngập tia máu, một lúc lâu anh mới cất tiếng khàn khàn: “Vậy em vĩnh viễn sẽ không chờ đến ngày đó, bởi vì, anh không yêu em.”
Anh nói, anh không yêu cô.
Trong lòng Diệp Linh đã không còn bắt kỳ gợn sóng nào, cô yêu ngu mười năm, đã từng yêu bao nhiêu, hiện tại chỉ còn lại bấy nhiêu hận.
Lúc này Cố Dạ Cẩn dùng sức, đoạt đi con dao trên tay cô.
Keng, một tiếng, con dao dính đầy máu tươi bị ném trên thảm.
Cố Dạ Cẩn đứng dậy, ngồi ở bên giường, tùy ý rút mấy tờ khăn giấy đè xuống vết thương của mình.
“Cố Dạ Cần, chúng ta ly hôn đi!” Diệp Linh nhẹ cất tiếng.
Cơ thể Cố Dạ Cần chợt cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn cô, cổ họng lăn lăn, anh mở miệng nói: “Tân hôn đến ngày thứ ba đã bàn đến ly hôn, Cố thái thái em cảm thây thích hợp sao? Còn nữa, cuộc hôn nhân này em không có quyền lựa chọn, cho dù có một ngày muốn ly hôn, cũng chỉ có anh mới được nói, chứ không phải em, rõ chưa?”
Diệp Linh nằm ở trên giường nhìn anh, cô câu môi: “Cố Dạ Cần, anh còn phải tiếp tục gạt tôi phải không, anh còn không định nói thật với tôi?”
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhíu mày, anh đã ý thức được cái gì, tối nay Diệp Linh rất khác thường, theo lý anh trai của cô Diệp Minh đang nằm trong tay anh, cô sẽ không dám như vậy..