Cô còn thấy mặt đau rát, trên mặt ấm áp, như là có thứ gì không ngừng ào ào chảy ra.
“Trời ạ, xảy ra tai nạn xe rồi!” Có người ở thét chói tai.
Phạm Tư Minh chạy đến, tai nạn xe ở đây đã hấp dẫn ánh mắt của anh, anh đẩy đoàn người ra chạy tới.
Rât nhanh, anh liên thây một màn này, Diệp Linh nằm trên mặt đất, toàn thân đều là máu.
“Linh Linh!” Phạm Tư Minh tiến lên, ôm lấy Diệp Linh.
Ánh mắt Diệp Linh tan rả, cô cật lực ngắng đầu nhìn Phạm Tư Minh, sau đó cầm vật vẫn nắm trong tay giao cho Phạm Tư Minh.
Phạm Tư Minh nhìn thoáng qua, là máy ghi âm.
Vừa rồi lúc Diệp Linh đến bệnh viện khiêu khích Ôn Lam, nhân cơ hội đặt máy nghe lén trong tóc Ôn Lam.
Cuộc nói chuyện của Ôn Lam và Cố lão gia tử đều bị ghi lại trong cái máy ghi âm này rồi.
Cố lão gia tử chạy không thoát.
Cô rốt cục đã thay bố mẹ báo thù.
Viền mắt Phạm Tư Minh đỏ thắm gắt gao siết máy ghi âm, lúc này lòng bàn tay anh nóng hỏi, anh thấy được, gò má tỉnh xảo của Diệp Linh đã bị mảnh thủy tinh nhỏ của cửa số xe kéo ra khỏi một miệng máu thật sâu.
Má phải của cô bị hủy rồi.
“Linh Linh, không sao đâu, đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.”
Phạm Tư Minh lấy tay dùng sức đè xuống má phải bị thương của Diệp Linh.
Thế nhưng, dường như không được nữa rồi, bên trong vết thương kia máu không ngừng chảy ra ngoài.
Thật sự rất nhiều rất nhiều máu.
Con ngươi Diệp Linh không ngừng tan rả, cô đưa máy ghi âm cho Phạm Tư Minh, sau đó nắm chặt tay Phạm Tư Minh, tiếng nói cô suy yếu “Bố… mẹ…
con làm… rất tuyệt, đúng không ạ?”
Phạm Tư Minh chịu đựng cơn nóng trong hỗc mát gật đâu không ngừng: *“Ừ, Linh Linh, em rất tuyệt.”
Cố lão gia tử ở trong máy ghi âm thừa nhận hết thảy tội nghiệt Cố gia phạm vào, còn bày kế tạo ra trận tai nạn xe này, cái này đã đủ rồi, cô làm rất tuyệt, rất hoàn mỹ.
Diệp Linh chật vật giật giật đôi môi đỏ mọng, hàng mi dính máu tươi run lên, cô đột nhiên chau mày: “Đau quá… đau quá…”
“Linh Linh, em đau ở đau?”
“Đau mặt… trên mặt đau quá…” Nói rồi Diệp Linh còn giơ tay lên, đặt trên vùng bụng bằng phẳng của mình: “Đau bụng… cái bụng cũng rất đau…”
“Linh Linh, ráng lên em, rôi sẽ tôt thôi, hết thảy đều sẽ tốt thôi.” Phạm Tư Minh ôm chặt Diệp Linh, hiện tại ngoại trừ ôm chặt thân thể lạnh như băng của cô, anh ta không biết còn có thể vì cô làm những gì.
Diệp Linh đã không còn sức lực nữa rồi, tất cả sức lực đều đang tiêu tán, cô mắp máy môi, dường như đang nói cái gì.
“Linh Linh, em đang nói cái gì?” Phạm Tư Minh áp lỗ tai tới nghe..