“Đã nói là không đói bụng mà? Vì sao Cố Dạ Cần đút cậu, cậu liền ăn?”
Diệp Linh đánh lản mắt, không nói gì.
“Còn có Cô Dạ Cân này bị gì thê, tại sao tớ cảm giác anh ta đối với tớ tràn đầy ác ý và địch ý? Tớ rõ ràng là bạn tốt của cậu, lại có cảm giác thành tình địch của anh ta.
” Hạ Tịch Quán một lời nói chuẩn ra tình cảnh của mình.
Diệp Linh chớp hàng mi như lông vũ, Cố Dạ Cần cái bình dắm kia, anh ngay cả Quán Quán cũng ghen.
Mùi dắm chua quá rõ ràng, Quán Quán cũng nhận ra được.
“Aiya Quán oản, cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cậu đi làm việc đi! Tớ muốn đi ngủ rồi.” Diệp Linh trốn tránh nói.
“Vậy được rồi Linh Linh, tớ đi trước, tô mì này cậu không ăn, vậy tớ ăn.” Hạ Tịch Quán bưng tô mỳ đi.
Hạ Tịch Quán đi rồi, Diệp Linh ở trên giường bệnh lăn lộn một hồi, đầy đầu cô đêu nghĩ đên Tiêu Thành kia, cô nhanh chóng ngồi dậy, đi ra ngoài.
Diệp Linh đi tới phòng bệnh cách vách, cửa phòng bệnh có rất nhiều hộ vệ áo đen canh gác, một con con ruồi cũng không lọt vào được.
Cố Dạ Cẩn nói Tiêu gia làm ăn phát đạt, hiện tại các bến tàu, tụ điểm ăn chơi … của Hong Kong đều do một nhà Tiêu gia độc quyền, Tiêu Thành tuyệt đối là một tên sừng sỏ tàn nhẫn, cũng là một lão đại.
Diệp Linh không chắc, cô không chắc Tiêu Thành này đến cùng là có đúng là… anh trai của cô hay không!
Ngày hôm qua cô nhìn thấy Tiêu Thành, cô đối với anh trai là quen thuộc tận xương, dù cho mười năm không gặp, cô cũng có thể liếc mắt nhận ra anh trai.
Đứng ở cửa phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên nhìn Tiêu Thành cô đã biết, đó là anh trai của côi Nhưng là, anh trai sao lại trở thành Tiêu Thành con nuôi của Tiêu gia 2 Thân phận anh trai đặc thù, vì sao lại thành Thành gia Diêm La của hắc đạo mà người người sợ hãi?
Diệp Linh có quá nhiều nghi vấn, cô rất muốn chứng thực.
Thế nhưng cô lại không dám biểu lộ quá rõ ràng, bởi vì anh trai Diệp Minh và các đồng đội xương máu của anh đêu đã biên mật ở rôi trong truyên thuyết, Diệp Minh một khi hiện thế, không biết sẽ nhắc lên bao nhiêu gió tanh mưa máu.
Lúc Diệp Linh đang rất loạn: “cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Tô Tiểu Đường đi ra.
Diệp Linh nhanh chóng ngắng đầu nhìn lại, ánh mắt của cô rơi trên người cô gái Tô Tiểu Đường này, Tô Tiểu Đường năm nay chỉ mới 19 tuổi, vẫn còn học đại học, cô ấy có khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ mà tinh xảo, đôi mắt tựa như mặt hồ ngày thu.
19 tuổi còn quá nhỏ, da thịt cô ấy trắng mịn như lông chim hoàng oanh, xinh đẹp lại trong trẻo lạnh lùng.
“Tô tiểu thư, thật ngại quá, Thành gia đã có phân phó, cô không thê bước ra cửa phòng bệnh này nửa bước.” Thủ hạ nhanh chóng nói.
Tô Tiểu Đường nhìn những thủ hạ này: “Vậy các anh gọi điện thoại cho anh ta, tôi sẽ không bỏ chạy, nhưng tôi còn muốn đi học.”
Thủ hạ do dự một chút, Tô Tiểu Đường trước mắt là người mà lão đại kim ốc tàng kiều, nếu như bọn họ đắc tội cô, vậy nếu cô ở bên gối lão đại thủ thỉ cái gì đó, bọn họ cũng chẳng sống dễ chịu.
Một tên thủ hạ nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Được Tô tiểu thư, ngay bây giờ tôi gọi điện thoại xin chỉ thị Thành gia.”
Tô Tiểu Đường đi ra ngoài.
“Tô tiêu thư, cô không thê đi ra ngoài.”
“Tôi không đi xa, đứng ở đó hóng gió một chút, các anh có thể đi theo.” Tô Tiểu Đường đi ra ngoài.
Diệp Linh nhanh chóng đi theo, đi theo phía sau Tô Tiểu Đường..