Nói rồi Ôn Lam chỉ chỉ hướng cửa: “Mày đi đi, sau này đừng về nhìn ta, ông nội và bố mày đều vào tù, bà mẹ tàn phế là tao đây chỉ biết e ngại mày và Diệp Linh, về sau mày để tao tự sinh tự diệt đi! Tao cực khổ sinh ra mày, ở trong tuyệt cảnh nuôi lớn mày, lúc đầu mày là tất cả hy vọng của tao, nhưng bây giờ tao không cần mày nữa, tao coi như mình không có thằng con trai như mày!”
Ôn Lam là muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cần thủy chung không có biểu cảm gì, song trên gương mặt đã tối lại: “Mẹ, vậy mẹ nghỉ ngơi thật tốt, sau này con trở lại thăm mẹ.
”
Cố Dạ Cần đi ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng bệnh.
liền truyền đến tiếng gào khóc của Ôn Lam: “Số tôi khổ quá, con trai không nghe lời như thế, tôi không bằng chết đi cho xongl”
“Phu nhân!” Hai y tá cao cấp kinh ngạc thốt lên.
Trong phòng bệnh hỗn loạn.
Cố Dạ Cẩn không quay đầu lại, trong hành lang bệnh viện thật dài, một mình anh bước đi, từ đầu nơi này đi tới đầu kia, ngọn đèn kéo cái bóng của anh rất dài rất dài, cô tịch lại mệt mỏi.
Thư ký riêng chạy tới: “Chủ tịch, vừa rôi phu nhân muốn… muốn đập đầu vào tường, cũng may… đã kịp thời kéo lại.
”
“Ừ,” Cố Dạ Cần nhàn nhạt ừ một tiếng: “Tăng thêm người, 24 giờ chăm sóc phu nhân, nếu như phu nhân có gì ngoài ý muốn, tự gánh lấy hậu quả.
”
“Vâng.
”
Cố Dạ Cẩn không đi thang máy, anh chọn đi thang bộ, từng bước một xuống thang.
Diệp Linh núp vào, hiện tại ở phía sau anh, tính cảnh giác củaanh vẫn rất cao, hẳn rất dễ dàng rất nhận ra cô, vậy mà anh không phát giác được, anh không biết cô ở sau anh.
Diệp Linh đứng trên bậc thang, nhìn anh dưới bậc thang, sau đó lấy điện thoại ra, bắm số điện thoại của anh.
Rất nhanh tiếng chuông du dương liền vang vọng trong hành lang, chỉ thấy Cố Dạ Cần dừng bước, đưa tay đút vào trong túi quần lấy điện thoại ra.
Diệp Linh từ góc độ này có thể thấy được nửa mặt anh, khi anh thấy trên màn hình điện thoại nhảy ra ba chữ IGÓ thái thái”, anh vươn tay vuốt mặt một cái, đường nét sắc bén lạnh nhạt lúc đầu chậm rãi hóa mềm, ấn phím nhận nghe, anh dịu dàng nói, mang theo nụ cười thản nhiên “Cố thái thái.
”
Viền mắt Diệp Linh đột nhiên liền đỏ: “Cô tông, anh bây giờ ở đâu?”
“À, ở trong công ty.
”
Diệp Linh chớp mắt, từng giọt lệ rơi xuống: “Cố tổng, muốn hỏi ai nói dối nhiều nhất, người đó chắc chắn là anh rồi, nói đến mặt không đỏ tim không run mà.
Vừa rồi thư ký của anh đã nói cho em, anh đến bệnh viện thăm mẹ anh.
”
Cố Dạ Cẩn nhấp môi mỏng một cái, sau đó mới chậm rãi nói: “Cố thái thái, nếu như anh nói cho em biết ta đến bệnh viện thăm mẹ anh, em sẽ không vui sao?”
Diệp Linh không nói gì.
Bầu không khí im lặng vài giây, tiếng nói nhàn nhạt mà trầm thấp của Cố Dạ Cần lại truyền tới: “Linh Linh, anh biết em biết không vui, hai nhà Cố Diệp vẫn để chắn ngang giữa chúng ta, em còn chưa tha thứ được.
”
“Anh không hy vọng xa vời có một ngày em có thể chân chính buông xuống mọi chuyện, lại không dám mơ tưởng em tha thứ, cho tới hôm nay anh cũng không dám nói với em một câu… Nói một câu anh rất xin lỗi, anh không dám thừa nhận tội nghiệt của Cố gia, không dám ở trước mặt em sám hối, không dám nói cho em biết mắt đi đứa con kia anh cũng rất đau.
”
“Có đôi khi anh cảm thấy giữa chúng ta càng chạy càng xa, Cố thái thái, em vĩnh viễn không biết anh có biết bao nỗ lực, anh nỗ lực nỗ lực muốn đến gần em một chút.
”.