Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Tiêu Thành toàn thân áo đen ngồi ở bên giường, anh cúi đầu nhìn Diệp Linh đang ngủ say, bàn tay to vươn tới, thương yêu vén mái tóc dài của Diệp Linh.

Anh mặt Cô Dạ Cân rơi trên người Tiêu Thành, nói với thư ký riêng: “Không cần tra nữa.”
Anh trực tiếp cúp điện thoại, đi vào.

Trong phòng vắng vẻ không tiếng động, Cố Dạ Cần nhìn Tiêu Thành, đạm mạc mở miệng: “Diệp thiếu, đây chính là tu dưỡng của anh, vào phòng của người khác cũng không biết gõ cửa?”
Tiêu Thành ngắng đầu, đưa mắt nhìn qua: “Tôi vào phòng em gái tôi chưa bao giờ phải gõ của.”
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhíu mày, nghiêm nghị không vui: “Diệp thiếu tâm lý vặn vẹo đấy à, lẽ nào anh chỉ biết huynh muội tình thâm, không biêt nam nữ hữu biệt?”
Chậc chậc, Tiêu Thành cảm thấy thằng nhóc này ghen quá lớn, đến tột cùng kẻ nào tâm lý vặn vẹo, nói ra chắc tất cả mọi người đều có câu trả lời!
“Tôi chỉ biết trên đời này người đàn ông đầu tiên ôm Linh Linh, là tôi, người đàn ông đầu tiên hôn Linh Linh, cũng là tôi.”
Lời này vừa rơi xuống, Cố Dạ Cần đột nhiên nheo lại cặp mắt sắc lạnh, cả người lạnh lẽo mà nguy hiểm.

Tiêu Thành khiêu khích nhìn sang, mày kiếm hơi nhướng: “Chúng tôi khi đó, còn không chơi với cậu, cho nên, cậu là từ góc nào chui ra?”
Cô Dạ Cân không nói chuyện, ánh mặt sang 5 của anh rơi trên tay Tiêu Thành, sau đó từ trong cổ họng bật ra vài câu: “Anh có thể lấy bàn tay bản thỉu của anh từ trên mặt Có thái thái tôi ra rồi đấy, tôi không thích người đàn ông khác chạm vào người phụ nữ của tôi, tôi từ góc nào chui ra không quan trọng, mắấu chốt là tôi hiện tại cảm thấy anh rất chướng mắt, thông thường người khiến tôi thấy chướng mắt sẽ biến mắt ở trước mắt tôi.”
“,.” Tiêu Thành vũng nhịn không được nhìn Cố Dạ Cần với cặp mắt khác xưa, anh chắc chắn là thằng em rẻ láo toét nhất lịch sử rồi, dám nói anh vợ như Vậy.

Song Tiêu Thành vẫn thu tay về, bởi vì anh cảm thây Cô Dạ Cân đã đên cực hạn rồi, ánh mắt kia sắp sửa ghim rất nhiều lỗ máu trên tay anh rồi: “Cậu tên là gì, Có Dạ Cẩn?”
Cố Dạ Cần nhìn Tiêu Thành, không lên tiếng.

Tiêu Thành đứng lên, hai tay đút trong túi quần, anh dùng một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống quan sát Cố Dạ Cẩn một lần: “Tôi nhớ ra cậu, rất nhiều năm trước, tôi từng ở ngoài cửa Diệp gia gặp qua cậu.”
“Lúc đó cậu chỉ mới là thiếu niên mười mấy tuồi, ánh năng bên ngoài tươi sáng rực rỡ, cậu lại một mình đứng trong góc tối u ám, khi đó tôi nhìn cậu nhiều hơn đôi chút, liền biết cậu thiếu niên đó há là vật trong ao.”
“Rất nhanh Linh Linh và bọn nhỏ trong đại viện tan học trở về, tôi thấy ánh mắt của cậu rơi vào Linh Linh đang đắm chìm trong ánh mặt trời thật lâu, gần như tham lam nhìn lên, từ một khắc kia trở đi, tôi đã không thích cậu.”
“Người giống như cậu, tôi đã thấy qua, ở trong ao đầm bản thỉu Cố gia kia, cậu quá cô độc, lại quá khát vọng những thứ tốt đẹp, cậu sẽ không kiềm hãm được bị những thứ tốt đẹp hấp dẫn, nhưng dòng máu đen tối trong nội tâm cậu lại thôi thúc cậu sinh ra dục vọng chà đạp và phá hủy, cậu muốn lôi kéo những thứ tốt đẹp ấy cùng nhau xuống địa ngục.”
“Linh Linh là hòn ngọc quý trên tay Diệp gia, bố tôi lúc còn sống cũng nhắc qua cậu, tôi và bố giống nhau, cũng không muốn đề cậu và Linh Linh ở cạnh nhau.

.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hờ Của Hác Tổng |||||
Chúng tôi không phải là vì xuất thân của cậu, người như cậu sẽ không kém xuất thân, mười năm hai mươi năm sau trong đám con nít ở đại viện, tất cả đều sẽ bị cậu quảng về phía sau, chúng tôi chẳng qua là cảm thấy, cậu và Linh Linh là người của hai thế giới, Linh Linh cần một người đàn ông sạch sẽ thuần túy.”
Cố Dạ Cẩn lặng lặng nghe, anh cũng không biết năm đó anh ở cửa Diệp gia nhìn lên Diệp Linh kia đồng thời đã bị hai bố con Diệp Thanh Đề và Diệp Minh thu hết vào đáy mắt, đương nhiên anh cũng không hề bất ngờ, bố con Diệp gia đều không thích anh, cho là anh không phải chồng của Diệp Linh.

Nếu như Diệp gia không ngã ngựa, đôi bố con Diệp gia còn ở đó, anh không có khả năng có được Diệp Linh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui