Cố Dạ Cần trực tiếp mở ra chuyển phát nhanh, lấy ra đồ vật bên trong.
Bên trong là một hồ sơ được niêm phong, còn có một tờ giấy, trên tờ giấy là nét chữ rồng bay phượng múa của Tiêu Thành.
“Anh trai em viết cái gì?” Ánh mắt Diệp Linh rơi trên tờ giấy kia.
Cố Dạ Cần rủ tuần mỹ mí mắt đọc một lát, sau đó vươn tay, đưa tờ giây cho Diệp Linh.
Diệp Linh nhận, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên tờ giấy viết — Ân oán giữa Diệp Cố đã thanh toán xong, đồ cưới của Diệp gia gửi đến, đổi lấy một đời thịnh sủng của cậu với Linh Linh.
Diệp Linh tới tới lui lui đọc hàng chữ này rất nhiều lần, luyến tiếc buông tay, rất nhanh tách, tách, tách, nước mắt rơi trên tờ giấy, chậm rãi mơ hồ ánh mắt.
Ôn Lam nói không sai, anh trai có một phần văn kiện cơ mật của Có gia trong tay, thế nhưng phần văn kiện cơ mật này không gửi cho cô, không để lộ ra cho người đời biết, mà là gửi cho Cố Dạ Cần, ở trong túi hồ sơ niêm phong này.
Anh trai lây văn kiện cơ mật làm một phần đồ cưới, cho phép con gái Diệp gia làm vợ Cố gia, đổi lấy cô một đời thịnh sủng.
Diệp Linh siết tờ giấy này thật chặt, sau đó cô cuộn hai đầu gối, vùi khuôn mặt nhỏ đầy lệ vào trong đầu gối, giờ khắc này bờ vai gầy ấy rung động, thất thanh khóc rống.
Cố Dạ Cần đứng lặng ở trước giường bệnh, anh nhìn Diệp Linh thời khắc này, rất muốn đi lên trước nhẹ ôm cô vào lòng, thấp giọng trấn an, thế nhưng, anh không nhúc nhích được.
Anh biết, mấy bước này đã thành cái hố sâu giữa anh và cô, sợ rằng cả đời Sau này, đêu không thê vượt qua.
Diệp Linh theo Cố Dạ Cần về tới biệt thự, Cố Dạ Cần giảm thiểu rất nhiều công việc, bắt đầu phụ trách làm bạn với Diệp Linh và bé con.
Diệp Linh vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng làm chủ, Cố Dạ Cần mua rất nhiều sách, sổ tay huấn luyện đầu bếp, 365 ngày thành Trù Thần, mỹ thực Trung Hoa, hương vị mà bà xã yêu thích… những tựa sách này cái gì cần có đều có, anh bắt đầu tự mình xuống bếp.
Người làm nữ đi đến: “Thái thái, có thể xuống lầu ăn cơm rồi, hoạt động một chút đối với phụ nữ có thai mà nói rất cân thiêt, ngày hôm nay tiên sinh đã ở trong phòng bếp bận rộn nửa ngày, chuẩn bị bữa cơm cho cô đó.”
Người làm nữ tràn đầy hâm mộ, dù sao người đàn ông có thân phận quyền thế địa vị như Cố Dạ Cần như còn vì vợ tự mình xuống bếp thực sự hiếm thấy, là động vật hi hữu, xưng là quốc bảo cũng không quá đáng.
Diệp Linh gật đầu: “Được, lát nữa tôi xuống ngay.”
Diệp Linh đứng dậy xuống giường, đi vào phòng tắm, cô mở vòi sen, xối nước lạnh.
Lúc này cửa sổ phòng tắm đột nhiên mở ra, một trận gió lạnh kéo tới.
Diệp Linh đứng thẳng thân, ngắng đầu, bên ngoài gió lạnh phả vào, đã đến thời điểm lạnh nhất nhất trong một năm rồi.
Diệp Linh chậm rãi nhấc chân, từng bước từng bước ởi tới phía trước cửa số, cô nhớ… tất cả ly biệt đều phát sinh ở thời điểm như vậy.
Lại một mùa trôi qua.
Diệp Linh giơ tay lên, muốn đón cơn gió lạnh khẽ thổi ngoài cửa số, thế nhưng cô mới vừa giơ tay lên, leng keng một tiếng nhẹ vang lên, có cái gì rớt trên nền đá cẩm thạch.
Diệp Linh ngắn ra, cô đưa mắt nhìn một chút tay phải của mình, hiện tại chiếc nhẫn cưới trên ngón giữa tay phải lại vô cớ rơi xuống, rớt trên mặt đắt.
Chiếc nhẫn cưới này là Cố Dạ Cần đeo vào ngón tay cô, anh từng nói qua, chiếc nhẫn cưới này dùng kỹ thuật đặc biệt, một khi đã đeo sẽ không tháo xuống được..