Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


“Cố tổng, anh bây giờ muốn buông tay không?” Hạ Tịch Quán hỏi.

Tât cả câu hỏi lại trở vê nơi bắt đâu, quanh đi quân lại vẫn là muốn anh buông tay.

Cố Dạ Cẩn chậm rãi lắc đầu, sau đó phun ra hai chữ: “Không buông.”
Cố Dạ Cẩn thấp giọng nói: “Không buông, mặc kệ mấy người ai nói với tôi, dù cho tất cả mọi người trên toàn thế giới nói với tôi, tôi đều sẽ không buông tay.”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Được, tôi sẽ nói với Linh Linh anh là chồng cậu ấy.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán rời đi.

Hạ Tịch Quán vừa đi, Lục Hàn Đình tới.

Cố Dạ Cần ngắng đầu nhìn Lục Hàn Đình: “Có tung tích của Diệp Minh không?”
“Người của chúng ta vẫn luôn điều tra tung tích của Diệp Minh, bây giờ còn chưa có tin tức, tuy nhiên…”
“Tuy nhiên sao?”
“Tuy nhiên, Diệp Minh chắc vẫn chưa chết, bởi vì Tô Tiểu Đường đã mắt tích cùng anh ta.”
Ngày ấy Tiêu Thành lái xe trở về tìm Diệp Linh, sau đó xảy ra vụ nổ, theo sát đó Tô Tiểu Đường cũng biến mắt.

Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ trầm mặc của Cố Dạ Cẩn, tiến lên vỗ vai anh một cái: “Lần này mẹ cậu hại Diệp Minh một mạng, cho dù Diệp Minh may mắn còn sống, những lời Tiêu Thành là Diệp Minh này đã mang đến cho Diệp Minh một hồi gió tanh mưa máu rồi.

Người của Tiêu gia ở Hồng Kông đã điều động toàn bộ rồi, dù cho chết cũng phải tìm được xương côt của anh ta, hiện tại khắp nơi đều là tiếng gió hạc lệ, Diệp Minh cho dù sống sót cũng không biết có thể tuyệt địa phản kích được hay không, cho nên… Diệp Linh hận cậu, là có lý.”
Cố Dạ Cần im lặng chốc lát: “Vậy rút hết người của chúng ta toàn bộ về đi.”
Lục Hàn Đình suy nghĩ một chút: “Ý của cậu là?”
“Nếu như Diệp Minh còn sống, anh ta sẽ nghĩ cách liên hệ chúng ta trước tiên, Linh Linh là em gái của anh ta, anh ta hiện tại nhất định lo lắng an nguy của Linh Linh hơn bắt kỳ ai, nếu như anh ta không liên hệ chúng ta, vậy nói rõ anh ta đã chết, hoặc là anh ta căn bản là không thể liên hệ chúng ta, vậy chúng ta cũng không cân làm cho anh ta loạn thêm, năm đó Diệp Minh kinh tài tuyệt luân đã có thể tuyệt địa phản kích, điều duy nhất chúng ta phải làm chính là – đợi.”
Lục Hàn Đình liếc Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần vẫn am hiểu tấn công bây giờ lại học được chờ đợi: “Đợi cũng được thôi, thế nhưng, cậu đợi được à?”
Cố Dạ Cẩn gật đầu: “Được, tớ nhất định sẽ đợi đến khi Diệp Minh trở về.”
Lục Hàn Đình đi, Cố Dạ Cần đứng tại chỗ một hồi, anh muốn hút thuốc, thế nhưng sau khi Diệp Linh mang thai anh đã cai thuốc rồi.

Lúc này Diệp Linh đi tới, đứng ở phía trước, đôi mắt yêu mị nghi ngờ đánh giá anh.

Cố Dạ Cần nhanh chóng chỉnh lại tất cả tâm tình sau đó đi lên trước, anh câu môi, dịu dàng cười nói: “Nhìn anh như vậy làm gì?”
“Quán Quán nói tôi mang thai, bé con trong bụng này là của anh, anh là chồng tôi.” Diệp Linh đặt tay lên trên bụng mình.

Cố Dạ Cần cũng biết, anh nói một vạn câu cũng không bằng Hạ Tịch Quán nói với cô một câu!
Anh hừ một cái tiếng: “Anh đã sớm nói em là vợ anh rồi, em xem anh không có lừa em mài”
“Nhưng… tôi đối với anh một chút ấn tượng cũng không có, như vậy đi, anh dẫn tôi về thăm nhà một chút đi! Xem tôi có thể nhớ được cái gì hay không.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui