Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Là Phạm Tư Minh.

“Phạm Tư Minh.” Cô chậm rãi đứng lên.

Phạm Tư Minh nhanh chóng tiến lên: “Diệp Linh, sao em lại ở chỗ này? Em khóc sao, đã xảy ra chuyện gì, Cố Dạ Cần bắt nạt em?”
Diệp Linh vươn tay lau khô lệ, trong mắt cô nghi hoặc: “Cố Dạ Cẩn? Cố Dạ Cần là ai?”
Phạm Tư Minh vừa nghe liền hiểu, cô còn chưa hồi phục, cô đã quên Cố Dạ Cần.

“Diệp Linh, vậy bây giờ em đang làm gì, tại sao lại khóc?”
“Bởi vì, em dường như… đã đánh mất một người, em… đã quên đường về nhà.”
Phạm Tư Minh chậm rãi lộ ra nụ cười tự giễu, tuy cô đã quên Cố Dạ Cẩn, nhưng Cố Dạ Cần vẫn sống trong lòng cô, chẳng bao giờ phai nhạt.

“Ừ,” Phạm Tư Minh gật đầu, anh ta cười nói: “Diệp Linh, em đã đã quên nhiều người như vậy, vì sao còn nhớ rõ anh?”
Diệp Linh câu môi, cô nghiêm túc nói: “Phạm Tư Minh, em vẫn nhớ anh là bạn tôt của em.”
Phạm Tư Minh đột nhiên bình thường trở lại, bố phải dẫn anh ta và em gái rời đi, đây là lần cuối cùng anh ta cùng Diệp Linh gặp mặt.

“Linh Linh, anh có thể ôm em một cái không?” Phạm Tư Minh vươn tay.

Diệp Linh nhìn anh, không nhúc nhích.

Phạm Tư Minh tự mình tiến lên, vươn hai cánh tay nhẹ nhàng ôm cô trong lòng, anh ta thật thấp cảm thán: “Linh Linh, rõ ràng là anh quen em trước, Cố Dạ Cẩn mới là người đến sau, thế nhưng, anh đã đến muộn, thì ra đến muộn chính là trọn đời, cho nên anh thua tâm phục khẩu phục.”
Diệp Linh nghe không hiệu anh ta đang nói cái gì, song cô đã cảm nhận được bi thương ly biệt của Phạm Tư Minh, nên cô vươn tay nhỏ vỗ vỗ lưng Phạm Tư Minh.

Lúc này bên tai vang lên một tiếng rống giận dữ mà lo lắng: “Diệp Linh”
Diệp Linh đáp lại rồi quay đầu.

Có Dạ Cần tới, anh tới có bao nhiêu vội vàng, từ đường cái đối diện vội vã chạy tới, anh còn mặc áo cổ V màu xám ở nhà, quần tây dài đen, trên chân một đôi dép vải màu lam đậm, trên tay anh cầm điện thoại, nhanh chóng chạy tới.

Anh đứng ở trước người cô, lồng ngực của anh vẫn còn thở gấp, trong mắt không biêt là bởi vì sôt cao hay là cuồng loạn mà dâng lên màu đỏ tươi, tóc mái theo làn gió khẽ rung động, anh ốm yếu càng hiện ra vài phần sạch sẽ mê gầy yếu, sắc mặt anh căng chặt.

“Diệp Linh!” Có Dạ Cần vươn tay giữ lại cánh tay cô, một tay kéo cô từ trong lòng Phạm Tư Minh về.

Diệp Linh không đứng vững, trực tiếp đụng vào trong ngực anh, nhìn sắc mặt anh xanh mét, Diệp Linh có hơi sợ, cô rụt rè nhìn anh: “Anh… anh đang quát em đấy à?”
Có Dạ Cần nỗ lực áp chế tính khí quát lên với cô, anh nhắm hai mắt, cuồng loạn hôn cái trán cô: “Vợ, anh không quát em, em đã đi đâu, anh tưởng đã tìm không được em có biết không, lần sau đừng như vậy nữa nhé? Anh sẽ chịu không nỗi, anh đã tưởng mình tìm không được em.”
Thực sự chịu không nỗi, vừa rồi anh suýt chút nữa điên mắt.

Trong nhà anh mở mắt ra, lại không có người, anh xuống lầu tìm cô, cô không thấy đâu, vì vậy anh vội vã đuổi ra ngoài.

Anh dọc theo đường tìm qua vài con phố, tìm gần một tiếng đồng hồ, trên đường nhiều người như vậy, lúc bắt đầu anh cảm thấy ai cũng không giống cô, dần dần, anh bắt đầu cảm thấy ai cũng giống cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui