Hạ Tịch Quán đã nói như vậy, Diệp Linh căn môi một cái: “Vậy được rồi…”
Quán Quán và anh trai đêu bận rộn chuyện riêng của mình, cô chấp nhận người tài xế A Sinh này coi như để cho bọn họ an tâm điI “Thật tốt quá Linh Linh, A Sinh đã tới, hiện tại để anh ấy dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra tổng hợp đi!” Hạ Tịch Quán đầy Diệp Linh ra.
Cổng lớn tứ hợp viện “két” một tiếng bị kéo ra, Diệp Linh liếc mắt liền thấy được bóng người cao to tuấn tú bên ngoài, Cố Dạ Cần đã tới từ sớm.
Ngày hôm nay Cố Dạ Cẩn một thân mặc áo gió màu đen, trên khuôn mặt tuấn mỹ đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, anh đã chờ một hồi lâu, hiện tại một tay đút trong túi quân ưu nhã lại lười biếng tựa trên thân xe, lúc này ánh nắng rực rỡ, tia nắng xán lạn chiếu anh một thân ấm áp, khiến người ta không dời mắt nồi.
Là anh!
Diệp Linh liếc mắt một cái liền nhận ra Có Dạ Cẩn, thì ra anh chính là bạn của anh trai mà Quán Quán nói đến.
“A Sinh!” Hạ Tịch Quán kêu một tiếng.
Cố Dạ Cẩn nhanh chóng ngắng đầu, anh đi tới, ánh mắt rơi trên người Diệp Linh, hết sức mềm mại.
Diệp Linh vẫy vẫy tay, chào hỏi một tiếng trước: “Hi, chào anh.”
“Chào em.” Cô Dạ Cân đáp một tiêng.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nói: “Linh Linh, A Sinh tới đón cậu rồi, hai người mau đi bệnh viện đi! Tớ cũng sắp đi rồi.
Cố Dạ Cần vô cùng lịch sự kéo ra cửa xe kế bên người lái.
Thế nhưng Diệp Linh không lên xe, cô nhìn nhìn chiếc Maybach này, sau đó từ từ dời bước đến bên người Hạ Tịch Quán, nhỏ giọng nói: “Quán oản, lái Maybach… đây chính là… gia cảnh không tốt mà cậu nói?”
Ờm…
Hạ Tịch Quán cười giã lã: “Maybach không phải của anh ây, là đi thuê! Đi thuê đó!”
“Ò.” Diệp Linh gật đầu.
Hạ Tịch Quán chột dạ thở dài một hơi, cũng may Diệp Linh tin.
Lúc này chợt nghe Diệp Linh nói tiếp: “Quán oản, đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh ấy hình như… rất đắt tiền đó!…”
“… Là giả đó.”
“Nhưng, quần áo trên người anh ấy cũng rất sang quý, không nhìn lầm chắc là may thủ công, còn có cử chỉ bất phàm, phong độ của anh ấy, nhìn thật giống người có tiền…” Diệp Linh càng nghỉ ngờ.
“.,.” Hạ Tịch Quán phát hiện mình thực sự quá sơ suất, cô hẳn nói một tiếng trước với kẻ lắm tiền Cố Dạ Cẩn, bảo anh khiêm tốn một chút.
Dù sao Diệp Linh sinh ra ở xã hội thượng lưu, tiếp xúc rất nhiều xa xỉ phẩm, có tiền hay không cô rất dễ dàng nhìn ra được.
Thế nhưng, bảo thủ phủ Tứ Cửu Thành Cố Dạ Cẩn giả làm người nghèo, cái này quá gây khó rồi.
Khu.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ho khẽ một tiếng, yếu ớt giải thích: “Linh Linh, cậu nhìn lầm rồi, những cái này đều là bắt chước.
Ôi chúng ta đừng quan tâm đến những thứ này nữa, mau đến bệnh viện thôi!”
Hạ Tịch Quán đầy Diệp Linh lên xe.
Diệp Linh muốn xuống: “Quán Quán, tớc tiễn cậu đến sân bay.”.