“Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi.” Cố Dạ Cần xoay người rời đi.
Diệp Linh nhìn anh, anh quả thật có một gương mặt quá đỗi tuấn tú, đám nhóc kia đều bị anh mê hoặc quên lối về luôn rồi.
Hơn nữa vóc người anh cũng rất tuyệt, không phải khoa trương như anh trai cô, ngược lại vô cùng cao quý, vai rộng eo hẹp mông tròn, chắc cũng có cơ bụng sáu múi…
Dừng!
Dừng dừng dừng!
Dừng!
Diệp Linh đột nhiên vươn tay vỗ đầu mình một cái, cô đang miên man nghĩ cái gì thế này?
Trời ạ, cô có ý nghĩ kỳ quái với một người tài xế sao?
Nhớ lại cô – Diệp Linh tung hoành vòng giải trí, tiểu sinh tiểu thịt tươi hay là đại lão phách lối gì chưa thấy qua, cô dĩ nhiên… thây thú vị với một người tài xế?
Diệp Linh đầy nghi hoặc với sự kỳ lạ của mình, chẳng lẽ là do mang thai, hormone cơ thể cô tăng mạnh, nên bắt đầu… chưa thỏa mãn dục vọng ư?
Trời ạt Hiện tại Hạ Tịch Quán không ở bên người, Diệp Linh cũng cũng không tiện vì chuyện này đi hỏi Hạ Tịch Quán, nên cô càng thêm phiền muộn.
Lúc này có một dì đi ra: “Diệp tiểu thư, cơm tối xong rồi, có thể ăn.”
“Dạ.” Diệp Linh thu hồi tâm tư, đi ăn cơm tối.
An xong cơm tôi, Diệp Linh trở vê phòng mình, cô tắm một cái, sau đó mặc đồ ngủ đi ra.
Ngồi ở trước bàn trang điểm, cô lấy ra kem dưỡng ẩm Hạ Tịch Quán để lại cho cô, bắt đầu bôi lên cái bụng nhỏ của mình.
Sau khi mang thai, bụng của phụ nữ sẽ bị rạn da, kem dưỡng ẩm này có thể giải quyết triệt để rắc rối này.
“Bé con, con sinh ra phải đẹp đó, mẹ đương nhiên cũng phải đẹp nè.
” Tâm trạng Diệp Linh rất tốt vỗ vỗ bụng mình.
Lúc này “thịch” một cái, bé con bên trong đá bàn tay cô, dường như đang nói chuyện với cô.
Ngày hôm nay bác sĩ còn có Hạ Tịch Quán đều nói qua, bé con rất hoạt bát hiếu động, lời này một chút cũng không giả.
Diệp Linh biết bên trong là bé gái, tiểu công chúa nhà Hạ Tịch Quán đã mềm mềm cưng cưng rồi, đều là con gái, nhưng con gái của cô hình như ở trong bụng cũng đã rất nghịch ngợm, đợi ra đời rồi không biết có phải là tiểu quỷ tinh nghịch không nữa!?
Song, con gái của cô, thế nào cô cũng thích, chỉ cần bé bình an khỏe mạnh vui vẻ lớn lên là được.
Diệp Linh câu môi, ngây ngốc lại hạnh phúc bật cười.
Lúc này Cô Dạ Cân cũng không hê rời đi, xe anh còn dừng ngoài tứ hợp viện, lười biếng tựa lưng vào ghế dựa, trong tay anh cầm điện thoại, đang xem video giám sát.
Anh cài đặt máy theo dõi ở trong phòng Diệp Linh, nên tất cả xảy ra bên trong anh đều có thể thấy được.
Hành động đặt máy theo dõi này đại khái… rất bệnh hoạn, nếu có một ngày Diệp Linh biết, chắc chắn sẽ xù lông.
Thế nhưng, anh nóng lòng muốn biết nhất cử nhất động của Diệp Linh và bé con, hai mẹ con cô không thể biến mắt trong tầm mắt của anh, dù cho một giây cũng không được..