Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Diệp Linh suy nghĩ một chút, không cần thiết phải thật sự hẹn hò nha! Anh thông minh như vậy, chỉ cân hẹn Vương Ny Nhi ra đến nói là được, lẽ nào, anh thật sự muốn cùng Vương Ny Nhi hẹn hò lãng mạn à?
“Rạp chiếu phim, đi xem phim thế nào?”
Có Dạ Cần lại nói.

Xem… phim?
Diệp Linh không thể tưởng tượng nỗi nhìn anh, anh lại muốn xem phim với Vương Ny Nhĩ?
Lẽ nào, anh muốn từ đùa thành thật?
Cô hình như chưa từng đến rạp chiếu phim xem phim, càng không có hẹn hò ở rạp chiếu phim.

“Gần đây không có phim nào hay mài…” Diệp Linh nói.

Cố Dạ Cẩn nhướng mày: “Ngày hôm nay mới ra một bộ phim, nữ chính rất đẹp.”
Nữ chính rất đẹp…
Diệp Linh giật mình, cô vẫn là lần đầu tiên nghe Cố Dạ Cần khen một người phụ nữ xinh đẹp.

Lúc đầu anh nói muốn cùng Vương Ny Nhi đến rạp chiếu phim hẹn hò, Diệp Linh đã có chút khó chịu, tuy cô còn không biết tại sao mình khó chịu, hiện tại lại nghe anh nói nữ chính gì gì đó rất đẹp, khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh “xoát” một cái xụ xuống.

“Phải không? Cô nữ chính kia đẹp đến mức nào?” Diệp Linh quay đầu nhìn cửa sổ xe cọ sáng, cô ở trên cửa số xe thấy được khuôn mặt nhỏ của mình.

Lúc cô lăn vào vòng giải trí, nhan sắc của cô luôn là đỉnh cao của giới giải ttis, là bông hồng đỏ kiều diễm nhất, cô chưa từng nghe nói đến nữ minh tinh nào xinh đẹp hơn mình.

Song, hiện tại trên má phải của cô có sẹo rồi, như thể một món đồ thủ công hoàn hảo có khuyết điểm.

Kỳ thực Diệp Linh rất ít khi để ý vết sẹo trên mặt mình, song nghe Cố Dạ Cần khen người phụ nữ khác xinh đẹp, cô lại chú ý tới.

Nếu như cô không bị hủy dung: “xinh đẹp” còn có thể là chuyện của người khác sao?
Cố Dạ Cần lái xe, giọng trầm thấp từ tính nói: “Cô nữ chính kia là một đại minh tinh, diễn viên chính một bộ phim, ngày hôm nay vừa vặn bộ phim đó công chiếu, còn về phần cô ấy đẹp đến mức nào… cô ấy dĩ nhiên là… người phụ nữ xinh đẹp nhất tôi từng gặp.”
Ngón tay của Diệp Linh đang vân vê quần áo của mình, nghe được câu“cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất tôi từng gặp”, ngón tay Diệp Linh đột nhiên khựng lại, đã cảm thấy trong lòng ê ẩm, như thể có một bình dấm chua đã vỡ tung ral Diệp Linh quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Cố Dạ Cẩn: “Nông cạn! A Sinh, thì ra anh là người nông cạn như thế!”
Cố Dạ Cần câu môi: “Sao tôi lại nông cạn?”
“Anh nhìn một người phụ nữ thì chỉ nhìn dung mạo của cô ta có đẹp hay không à? Xinh đẹp có ích lợi gì, còn không biết có phải còn thuần khiết hay không, cho dù có thuần khiết, nếu như không có nội hàm, đó cũng chỉ là một cái bình hoa mà thôi!” Diệp Linh cắn răng nói.

Nhìn dáng vẻ cô xù lông lên, trên gương mặt tuấn mỹ của Cố Dạ Cần dâng lên vẻ cưng chiều lưu luyến: “Em bây giờ tuy nói như vậy, thế nhưng lát nữa em nhìn thấy cô ấy cũng sẽ tâm phục khẩu phục khen cô ấy một câu xinh đẹp.”
Không có khả năng!
Tuyệt đối không thẻ!
Nếu như so tài hoa, cô có thể không thông tuệ vô song như Hạ Tịch Quán, so với dũng cảm, cô cũng không có nghị lực cùng mềm dẻo như Tô Tiểu Đường, thế nhưng so về xinh đẹp, đây chính là ưu thế của cô.

Diệp Linh hừ một tiếng: “Tôi đây thực sự là mỏi mắt chờ mong, tôi ngược lại muốn nhìn xem người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng gặp tột cùng dáng dấp ra saol”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui