Nhìn đôi tay nhỏ bé của mình bị anh khóa trong lòng bàn tay, một cảm giác an toàn và ngọt ngào trước nay chưa từng có lan ra trong tim, Diệp Linh cúi cái đầu nhỏ, bên môi lặng yên nhếch lên một vòng cung.
Vào sảnh phim, Diệp Linh nhỏ giọng hỏi Cố Dạ Cẩn: “A Sinh, Vương Ny Nhi bị gì vậy, sao còn chưa tới?”
Cố Dạ Cần không có biểu cảm gì: “Cô ta sẽ không tới.”
“Cái gì? Vậy Tiểu Phương làm sao bây giờ? Tôi muốn trở về.” Diệp Linh đứng dậy muốn đi.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Tiêu Phương đã an toàn vê nhà.”
“A? Thật không?” Diệp Linh có hơi không tin.
“Đương nhiên là thật.” Cố Dạ Cần giữ lại gáy cô, để cô đặt ánh mắt trên màn hình: “Lẽ nào em không muốn xem thử người phụ nữ xinh đẹp nhất tôi vừa khen sao, Diệp Linh, em có phải sợ rồi không, nên muốn mượn cơ hội chạy trốn!?”
Cô sợ?
Buồn cười!
Bị kích như thế, Diệp Linh liền ngồi thẳng lưng: “Được thôi, giờ tôi sẽ thử xem cô ta có xinh như tiên hay không!”
Lúc này phim đã chính thức bắt đầu, Diệp Linh thấy được tên phim – (Kiếp Phù Du).
Diệp Linh trong nháy mắt cứng đờ.
(Kiếp Phù Du} là bộ phim cô đóng vai chính, cũng là tác phẩm cuối cùng cô thối lui sống ẩn, tác phẩm này bầu bạn cô tất cả bi thương ly hợp trong cuộc đời cô, bây giờ ở lúc cô không biết, đi lên màn ảnh, tiến nhập tầm mắt mọi người.
Ngày hôm nay, mọi người vì cô mà đến.
Diệp Linh cảm thấy khiếp sợ, mờ mịt, cô hoàn toàn không nghĩ tới Cố Dạ Cần lại dẫn cô đến xem Kiếp Phù Du) rồi.
Hôm nay là ngày đầu công chiếu, anh và cô đều không vắng mặt.
Rất nhanh đã bắt đầu chiếu phim rồi, Diệp Linh ở trong màn ảnh thấy được bản thân, khi đó cô còn chưa bị hủy dung, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay mềm mị kiều diễm, đồng phục học sinh màu lam thanh thuần, sườn xám phong tình vạn chủng, đã đưa tới oanh động cả rạp chiếu.
“Oa, Diệp mỹ nhân thực sự quá tuyệt!”
“Từ lúc Diệp mỹ nhân thối lui, vòng giải trí đêu văng lạnh, cũng không có thêm đóa hồng đỏ nào nữa.”
Diệp Linh vào vòng giải trí đi diễn hoàn toàn là xuất phát từ đam mê nóng bỏng, bây giờ được tiếng ca ngợi cùng yêu thích của mọi người bao vây, viền mắt trăng nõn của cô lúc này hồng hồng, rất cảm động, thực sự rất cảm động.
Lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói quen thuộc thấp thuần, mang theo ý cười cưng chiều nhàn nhạt: “Thế nào, nữ minh tinh này có phải rất đẹp hay không?”
Diệp Linh quay đầu, liền tiến vào trong tròng mắt dịu dàng Cố Dạ Cần, anh thương yêu lại quyến luyến nhìn cô.
Anh thật đúng là… đáng ghét!
Thì ra nữ chính anh ở trong xe nói đến kia chính là cô, anh nói cô rất đẹp, còn nói cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng gặp!
Diệp Linh chu đôi môi đỏ mọng, hừ hừ nói: “Coi như anh cũng cứng cáp đấy, ánh mắt cao, có phẩm vị, nữ minh tinh này rất xinh đẹp!”.