Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Tiêu Thành ngồi ở chủ vị, trong miệng ngậm một điều thuốc, anh xếp bài, nhìn bài xong, tâm trạng của anh không tốt trực tiếp ngã bài trên bàn, mắng tục một tiếng.

“Ha ha Thành gia, vậy chúng em không khách khí nữa, câm tiên đi nhé.”
“Đêm nay Thành gia xui quá.”
“Người ta nói đen bạc đỏ tình, xem ra đào hoa của Thành gia sắp tới rồi.”
Mọi người cười cười lấy đồng xu trước mặt Tiêu Thành.

Tiêu Thành rít mạnh một hơi, sau đó ngửa đầu phun làn khói trong miệng ra, trong phòng bao sang trọng mờ mịt khói thuốc, anh chau chặt mi tâm anh tuấn, yết hầu nhô ra khẽ trượt, có thể thấy được tâm trạng không tốt.

“Thành gia, nào, ăn quả nho nào.” Tiểu Thuần lột vỏ nho, đưa thịt quả nho đến bên mép Tiêu Thành.

“Tự cô ăn đi.” Tiêu Thành đây Tiêu Thuần ra, sau đó ở trong cái gạt tàn thuốc gõ gõ thuốc.

“Tới, chúng ta tiếp LG “Được, Thành gia khí phách!” Mọi người cười hì hì.

Hút xong một điếu, Tiêu Thành sờ hộp thuốc lá, muốn hút thêm một điếu, một giây kế tiếp, một bàn tay duỗi tới, trực tiếp đưa một điếu thuốc tới bên môi Tiêu Thành.

Tiêu Thành nâng mí mắt, trước mắt là Tiêu Đình Đình, người phụ nữ này đã đong đưa bên cạnh anh đã mấy ngày.

Mí mắtTiêu Thành lại miễn cưỡng rủ xuống, không để ý tới Tiêu Đình Đình.

Tiêu Đình Đình sựng lại.

Tiểu Thuần tràn đầy địch ý nhìn Tiêu Đình Đình: “Này, cô là ai thế? Hiểu quy củ không, Thành gia đã chọn trúng tôi, sao cô còn tới cướp người?”
Ánh mắt đầu tiên của Tiêu Đình Đình với Tiêu Thành đã bị mê hoặc, so với đám bạn trai trước đó, ả làm bọn họ mê ngất ngây con gà tây, quay tròn bọn họ trong lòng bàn tay của mình, nên ả còn tưởng rằng mình có thể dễ dàng bắt người đàn ông Tiêu Thành này lại.

Nhưng, anh hoàn toàn không trúng chiêu ả, đã mấy ngày rồi anh đến một con mắt cũng lười cho ả.

Sắc mặt Tiêu Đình Đình rât khó nhìn, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra ác ý rắn rết, lạnh lùng liếc Tiểu Thuần, ả hừ lạnh một tiếng: “Mày là ai, dám nói chuyện với tao như vậy?”
Tiểu Thuần không biết Tiêu Đình Đình, liền phản lại: “Mày là cái đinh gì!”
Nói rồi Tiểu Thuần thân mật khoác trên cánh tay tráng kiện của Tiêu Thành nũng nịu lắc qua lắc lại: “Thành gia anh mau nhìn, người phụ nữ này bắt nạt em, anh mau chóng giúp em dạy dỗ ả ta một trận đi.”
Tiêu Thành đang đánh bài, không chút hứng thú với chuyện đám phụ nữ tâm cơ xé nhau, anh lười biếng câu môi: “Cái này tôi không giúp đỡ được cô đâu, bởi vì… vị này là… Tiêu đại tiêu thư.”
Tiêu đại tiểu thư?
Trời ạt Tiểu Thuần nhất thời chấn kinh, cô ta tuyệt đối không ngờ mình đã đắc tội vị Tiêu đại tiểu thư này.

Lúc này cửa phòng bao bị đẩy ra, Tiêu lão gia tử đi đến.

Mọi người nhanh chóng để bài trong tay xuống, cung kính nói: “Lão gia tử.”
Tiêu lão gia tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, một đôi mắt đục ngầu mà khôn khéo, lão cười híp mắt: “Ngồi xuống ngồi xuống đi, các cậu chơi tiếp đi.

Nói rôi Tiêu lão gia tử đi tới bên người Tiêu Thành, vẻ mặt ôn hoà nói: “A Thành, Đình Đình không quấy rầy con đánh bài chứ!?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui