Tô Tiểu Đường không nói gì, cô đưa nước trà đã châm xong tới: “Này, cho anh.”
Tiêu Thành đưa tay nhận, một mùi trà tỏa ra từ trong tách trà bạch ngọc, tài pha trà cô rất điêu luyện.
Tô Tiểu Đường ngồi xổm người xuống, sờ sờ con mèo nhỏ đầu: “Tiêu lão gia tử không nói gì với anh vậy sao anh lại như thế này?”
Tiêu Thành cảm thây buôn cười, mi tâm chau chặt cũng theo đó giãn ra: “Tôi thế nào?”
“Dáng vẻ khó có thể lựa chọn… như thể Tiêu lão gia tử nói với anh cái gì đó, anh đang suy nghĩ nên chọn như thế nào.”
Trong lòng Tiêu Thành khẽ động, ánh mắt rơi xuống trên người cô, anh đúng là đang ở ngã tư lựa chọn.
Từ lúc anh xông xáo vào cái nghề này, tất cả đều có thể vứt bỏ, hôn nhân là cái gì, anh cưới ai cũng được.
Thế nhưng, anh lại không muốn kết hôn.
Tiêu Thành sinh ra trong một gia đình rất mỹ mãn, bố mẹ vô cùng yêu nhau, anh khi còn trẻ cũng từng mơ mộng qua cuộc hôn nhân của mình, một mình một đường càng chạy càng xa, càng chạy càng cô độc, cũng đã từng khát vọng có một người đi tới cạnh anh.
Đây cũng là chính là sự hun đúc từ bầu không khí hòa hợp của gia đình, Tiêu Thành là thiên chi kiêu tử, bên trong cốt nhục là lãng mạn ấm áp.
Cho nên, anh còn chưa quyết định kết hôn, vẫn không muốn cưới.
Tiêu Thành nhìn Tô Tiểu Đường, cô gái hiện tại nửa ngồi quỳ, ngọn đèn vàng hắt lên cô, tốt đẹp đến độ khiến người ta không dời mất nỗi.
Trên người cô mặc chiếc áo thun đen rộng thùng thình, vạt áo đắp đến trên đầu gối, là độ dài áo mà một cô gái ngoan sẽ mặc, nhưng bởi vì cô đang nửa quỳ, vạt áo xê dịch lên, lộ ra bắp đùi tinh tế trắng nõn, đi lên nữa chính là…
Cô còn không biết bản thân đang phát ra ánh sáng, Tiêu Thành nhìn vài lần nhanh chóng dời đi ánh mắt, anh cầm chén trà từng ngụm từng ngụm uống trà.
Không hiểu sao thấy rất khát.
“Đúng rồi Thành gia, anh ăn cơm tối chưa?” Lúc này Tô Tiểu Đường ôm con mèo nhỏ quay đầu lại hỏi anh.
“Chưa.”
“Vậy tôi nấu cho anh chút sủi cảo nha, hôm nay dì làm bánh Tam Tiên còn có chút bì sủi cảo, tôi đi gói rồi hấp cho anh!” Tô Tiểu Đường đi vào phòng bếp gói bánh sủi cảo cho anh.
Tô Tiểu Đường khi còn bé đã đi theo bố, nên năng lực tự gánh vác rất mạnh, chuyện bếp núc cũng rất giỏi.
Tiêu Thành đứng dậy, đi vào phòng bếp, Tô Tiểu Đường thông thạo gói bánh sủi cảo, bánh sủi cảo được gói rất đẹp.
Lúc này anh phát hiện khuôn mặt trắng noãn của cô dính chút bột mì, nên lên tiêng nhắc nhở: “Lau mặt đi kìa.”
“Cái gì?” Tô Tiểu Đường không hiểu nhìn anh.
Tiêu Thành vươn tay, lòng bàn tay to rơi trên mặt cô, nhè nhẹ giúp cô lau sạch chút bột mì kia.
Đầu ngón tay anh có vết chai khiến hàng mi dài của Tô Tiểu Đường khẽ run, hai người không biết khi nào đã đến gần, một hơi thở đàn ông ngào ngạt mà xa lạ tập kích đến, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, khiến tim cô không hiểu sao đập nhanh một cái.
Lúc này Tiêu Thành cũng đã nhận ra không khí vi diệu, đầu ngón tay khựng lại, anh cụp mắt liền thấy khuôn mặt nhỏ còn non nớt chưa nảy nở hết của GÓ”.