Trước khách sạn sáu sao đậu vài chiêc xe sang trọng, bên xe sang còn có một nhóm hộ vệ áo đen vóc người hung hãn đứng gác.
Ông chủ khách sạn tự mình tiễn khách ra, những người khách khác chứng kiến tình hình như vậy cũng tự giác đi tới bên kia, bọn họ ngắng đầu nhìn lại, bảo vệ lôi ra đường cảnh giới, trong chỗ mờ tối đứng mấy người, Tiêu lão gia tử, Tiêu Thành, Tiêu Đình Đình, còn có vài đại lão có máu mặt ở Hồng Kông.
Hóa ra là người Tiêu gia, thảo nào.
Những người khách khác không dám nhìn nhiều, nhanh chóng đi xa.
Tiêu lão gia tử đưa mây đại lão đi, sau đó cười híp mắt hướng về phía Tiêu Thành nói: “A Thành, mấy chú mấy bác này đều là bạn tốt của ta, trên tay có không ít mối làm ăn, trước đây lúc Tiêu Tứ còn sống đặc biệt muốn làm quen với bọn họ, thế nhưng không có cơ hội, hiện tại con sắp cưới Đình Đình rồi, có vài người vài việc vài quyền lợi, ta tự nhiên sẽ từ từ giao cho con.”
Tiêu gia trà trộn Hồng Kông đã hơn trăm năm rồi, cắm rễ rất sâu, mấy năm này Tiêu Thành tiếp quản không ít mối làm ăn, thế nhưng từ đầu đến cuối không chạm được đến hạt nhân.
Tiêu lão gia tử là lão hồ ly, sẽ không dễ dàng giao ra.
Hiện tại, Tiêu Thành mới chỉ là bắt đâu tiếp xúc.
Tiêu Thành dửng dưng nhìn thoáng qua mấy hướng mấy đại lão rời đi, mấy đại lão đó thân phận rất lợi hại, nào là người sáng lập quỹ từ thiện, nào là viện trưởng một bệnh viện nào đó, nào là siêu sao giới ca hát…
Nếu như không phải hôm nay hẹn cơm, ai có thể nghĩ tới những đại nhân vật đức cao vọng trọng này lại có quan hệ dính đến Tiêu gia.
Bọn họ giống như một tắm lưới, đan vào một chỗ, tham gia đủ loại giao dịch đen.
Tiêu Thành câu môi mỏng: “Lão gia tử, con sẽ biểu hiện tốt một chút.”
“Nhưng bô ơi, A Thành đã là con rễ bô rồi, bố cứ yên tâm giao mấy vụ làm ăn trên tay giao cho A Thành đi!” Tiêu Đình Đình ngọt ngào kéo cánh tay tráng kiện của Tiêu Thành làm nũng nói.
Tiêu lão gia tử gật đầu: “Vậy ta đi về trước, A Thành con tiễn Đình Đình về nhà nhé.”
Tiêu lão gia tử ngồi xe rời đi.
“A Thành, tối nay là… đi chỗ anh, hay là đi chỗ em?” Tiêu Đình Đình ngắng đầu, nhìn trộm về phía Tiêu Thành.
Tiêu Thành vươn tay, ôm vai Tiêu Đình Đình, kéo ả vào trong ngực mình, khuôn mặt anh tuấn kia lấn đến gần Tiêu Đình Đình, dùng giọng chỉ hai người có thê nghe được, ái muội nói: “Chúng ta không đợi đêm tân hôn sao, xem ra em đúng là… con mèo tham lam.”
Tiêu Đình Đình từng hẹn hò qua rất nhiều, thế nhưng bọn họ không có mị lực như Tiêu Thành, nếu như Tô Tiểu Đường là tờ giấy trăng trên tình trường, vậy Tiêu Đình Đình chính là tay chơi sõi đời, ả biết trong thân thể to lớn ngỗ ngược này của Tiêu Thành hàm chứa sức mạnh có thể khiến nhiều người phụ nữ tiêu hồn.
Đều nói anh là liều xuân dược biết đi, Tiêu Đình Đình đã sớm không kịp chờ đợi nếm thử tư vị đó.
Ở trong mắt Tiêu Đình Đình, đàn ông chính là đồ chơi của ả, không phải đàn ông ngủ ả, mà là ả ngủ họ.
Tiêu Thành cũng không ngoại lệ.
Song, Tiêu Thành quả thực rất khó giải quyết, không giống người thường.
Tiêu Đình Đình nhăn mặt, liếc mắt đưa tình nói: “A Thành, anh thật là xấu.”
Tiêu Thành nhuộm ý cười, thế nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt, lúc này anh cảm giác có một ánh mắt rơi trên người anh, anh ngắng đầu nhìn lại.
Trên đường cái đối diện chẳng biết lúc nào đậu một chiếc xe sang trọng, bên xe sang đứng lặng bóng người nho nhỏ, là… Tô Tiểu Đường.
Tô Tiểu Đường tới..