Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Diệp Linh mặt trắng bệch, trán đã túa ra lớp mồ hôi lạnh, cô xụi lơ trên thảm, nhất thời chân tay luống cuống, lần đầu tiên sinh, không có chút kinh nghiệm làm cô vô cùng khẩn trương.

“Quán Quán, tớ hình như… hình như sắp sinh rồi…” Lúc này Diệp Linh đã cảm thấy dưới váy thắm ướt, nước ối của cô đã vỡ.

Cô thật sự sắp sinh rồi.

Nên làm cái gì bây giờ?
“Linh Linh, cậu đừng lo lắng, tớ hiện tại liền chạy tới…” Hạ Tịch Quán đã đỡ đẻ vô số lần nhất thời cũng quýnh lên, hai người loạn vô cùng.

Lúc này“cạch” một tiếng, cửa phòng đột nhiên đầy ra, Có Dạ Cần đi vào.

Nhìn tình huống hiện tại của Diệp Linh, Cố Dạ Cần hơi biến sắc mặt, song anh bình tĩnh lây áo khoác ngoài khoác trên người Diệp Linh trước, sau đó ôm ngang cô lên, anh dùng một chất giọng dịu dàng chưa từng có nói với cô: “Linh Linh, đừng sợ, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây.

Cố Dạ Cần ôm Diệp Linh, đi thẳng một đường đến bệnh viện, lại ôm Diệp Linh vào phòng sinh.

Đoạn đường này Diệp Linh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cẩn, tất cả lo lắng bất an ban nãy đều ở thời khắc trong ngực anh lúc này tan biến.

Anh nói, đừng sợ, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây, Diệp Linh đột nhiên nhớ lại lúc cô khổ sở, hay là vui vẻ, đoạn đường này, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, chưa từng rời đi nửa bước.

Diệp Linh giơ tay lên, chậm rãi ôm lấy cổ của anh, chỉ anh có thể cho cô tràn ngập cảm giác an toàn.

A Sinh…
A Sinh…
Phồn hoa tự cẩm mịch an ninh – Đạm vân lưu thủy độ thử sinh”.

*Tìm kiếm an bình giữa chốn phồn hoa – Sống cuộc đời ở chốn hoang sơ thanh vắng.

Anh tên A Sinh, là ý nghĩa này sao?
Ngón tay của Diệp Linh khẽ vuốt gương mặt anh tuấn đó, chốc lát bỗng sợ sệt, vì sao anh khiến cô cảm thấy quen thuộc như thế?
Anh rốt cuộc là ai?
A Sinh, anh rốt cuộc là ai?
Trong hành lang bệnh viện, Cô Dạ Cân lớn tiếng gào: “Bác sĩ! Bác sĩI”
Bác sĩ và vệ sĩ mặc áo blouse trắng vội vã chạy đến: “Không xong, có người vỡ nước ối rồi, lập tức đẩy vào phòng sinh, chúng ta chuẩn bị đỡ đẻ.”
Cố Dạ Cẩn nhẹ nhàng Diệp Linh đặt trên xe ô tô, anh kiềm chế sóng to gió lớn trong lòng, trên mặt không tiết lộ bắt kỳ tâm tình nào, anh sợ dọa đến cô, cúi lưng, bàn tay anh rơi trên tóc mai dính trên trán cô dịu dàng vuốt về phía, dịu dàng nói: “Linh Linh đừng sợ, anh sẽ vào chung, chúng ta nhất định có thể bình an sinh bé con ra.”
Cô sinh trước giờ, Hạ Tịch Quán lại không ở đây, nguy hiêm chắc chắn có.

Đứa bé này đến từ không dễ, bầu bạn với bọn họ đi qua năm tháng gian nan nhất, anh và cô không thể chấp nhận được một chút chuyện xấu nào xảy ra nữa.

Cô và con, anh đều muốn.

Cô và con, là toàn bộ sinh mệnh của anh.

Diệp Linh cảm thấy đau quá, hai lỗ tai ông ông, nhưng cô gật đầu, dùng sức gật đầu: “DạI”
Cô nhất định sẽ đưa bé con bình an khỏe mạnh tới thế giới này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui