Diệp Linh ngồi phía sau đã mẫn cảm nhận ra ánh mắt anh, cô ngước mắt, chỉ thấy ánh mắt của anh hiện tại trần trụi rơi vào người cô, bởi vì phải cho con bú, cô đã đẫy đà hơn rất nhiều.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh bạo nổ, lúc trước bởi vì mang thai, anh không dám có tà niệm gì, hiện tại con đã sinh, ở cử cũng hết, anh liền lớn mật lên, không hề cắm ky.
“Nhìn cái gì, lái xe của anh đi!” Diệp Linh hung dữ trợn mắt nhìn anh.
Cố Dạ Cẩn vô cùng thản nhiên: “Em cho con gái bú đi, yên tâm, anh sẽ không nhìn lén ngươi.”
Cô sẽ không tin anh.
Miệng của đàn ông là quỷ gạt người!
Diệp Linh kiên trì không đút sữa ở trong xe, Tiểu Điềm Điềm không khóc náo, nhưng cô cảm thấy ngực rất trướng, còn có chút cảm giác đau đón.
Rốt cục đã về đến nhà, Cố Dạ Cần xuông xe ôm Tiêu Điêm Điêm, Diệp Linh cũng xuống xe theo.
Rất nhanh Cố Dạ Cần híp đôi mắt hẹp một cái, ánh mắt rơi trên quần áo của (0195: IS Diệp Linh nhanh chóng vươn tay che kín chính mình: “Anh nói anh không nhìn mà, còn nhìn hải!”
Ánh mắt Cố Dạ Cẩn càng thêm sâu, thân thể cao to chậm rãi lấn đến gần cô, sau đó che ở bên tai cô khàn khàn nói một câu: “Linh Linh, em ướt rồi.”
Cái gì?
Anh đang nói cái gì?
Anh tại sao có thể nói ra lời… không biết xấu hỗ như thế?
Diệp Linh giơ tay lên tại hung hăng bám một cái trên cánh tay anh.
Cố Dạ Cần đau rên lên một tiếng, song không tránh, để cho cô bắm: “Em xác định… không vào thay quần áo? “
Diệp Linh cúi đầu, lúc này mới phát hiện quần áo của mình đã ướt.
Cô cứng đờ, thì ra cô hiểu lầm ý Cố Dạ Cần, anh cũng không phải là ý đó.
Diệp Linh xâu hồ hận không thê tìm cái lỗ để chui, cô vươn tay ôm Tiểu Điềm Điềm: “Đưa con gái cho em.”
Có Dạ Cẩn đưa cho cô, sau đó đột nhiên lấn đến gần khuôn mặt hồng hồng kiều diễm ấy: “Vừa rồi em nghĩ đi đâu, có phải đã nghĩ đến chuyện cắm trẻ em không?”
Cố Dạ Cẩn bóp mặt cô một cái: “Linh Linh, anh phát hiện em đen tối hơn rồi đấy nhé.”
“..” Diệp Linh ôm con gái xoay người chạy vào phòng.
Cố Dạ Cẩn cũng trở về phòng mình, anh đầy đầu đều nghĩ Diệp Linh bây giờ đang ở làm cái gì.
Anh mở máy vi tính ra, bắt đầu xem video giám sát, rất nhanh bóng dáng của Diệp Linh đã nhảy vào ánh mắt.
Trong phòng, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm đút sữa.
Cố Dạ Cần cảm giác mình hẳn nên tắt video đi, làm một quân tử, thế nhưng…
anh thừa nhận mình là một tiểu nhân.
Anh đã ở nơi đây rình coi nửa năm rồi, nếu như có thể tắt, anh đã sớm tắt.
AI Lúc này trong video Diệp Linh đột nhiên rên một tiếng, bởi vì Tiểu Điềm Điềm cắn cô..