Trần giáo sư vô tội, “……” Tôi chỉ bảo em đi xem bệnh, không bảo em động tâm tư không nên động.
“Có thái thái, chào cô, tôi là học sinh của giáo sư Trân, lân này tới là xem bệnh cho Cố tổng……”
Diệp Linh nhếch môi, thần sắc có chút lười biếng, “Xem bệnh? Tại sao ban nãy cô lại bóp chân cho anh ấy, không nghĩ tới nữ bác sĩ bây giờ phục vụ chu đáo đến vậy, ngay cả phần công việc của Cố thái thái tôi cũng bị các người đoạt rồi.”
Nụ cười trên mặt mỹ nữ cũng nữa không duy trì nổi nữa, thần sắc Diệp Linh mặc dù lười biếng, nhưng ngôn từ sắc bén, chỉ đôi câu đã trực tiếp làm cô ta khó chịu, còn thiếu điều chửi về phía cô ta một câu — Đồ hồ ly tinh nhà cô!
Mỹ nữ nhìn Diệp Linh, Diệp Linh yêu mị xinh đẹp, là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cô ta từng gặp qua, thảo nào có thê trở thành Cô thái thái.
Chỉ tiếc cô trên má phải có vết sẹo, phá hủy tất cả mỹ cảm.
Đàn ông ai không có mới nới cũ, nhất là người đàn ông thân ở cao vị, kỳ thực trong lòng càng muốn xống chuồng, ham muốn cảm giác mới mẻ, Cố Dạ Cần chắc cũng như vậy.
Mỹ nữ nhất thời có sức mạnh, cô ta không đáp lời Diệp Linh, làm bộ đáng thương nhìn về phía Cố Dạ Cẩn, “Cố tổng, anh xem Cố thái thái……”
vn ” Diệp Linh vốn cũng không muốn huyên náo khó chịu, thế nhưng lại có người đang làm trà xanh ngay trước mặt cô.
Diệp Linh nhìn mỹ nữ từ trên xuông dưới, “Làm sao, còn uất ức à? Nếu là bác sĩ, vì sao không mặc blouse trăng dài, xem bệnh cho bệnh nhân biến thành bóp chân cho n ông, bệnh viện các cô còn cung cấp loại phục vụ này à? Lần kế Trần giáo sư qua đây tôi phải hỏi một câu, học sinh của ông ta có phải đều tâm kế bát chính giỗng như cô hay không?”
Khuôn mặt mỹ nữ trong nháy mắt đỏ trắng đan xen, không nghĩ tới hỏa lực Diệp Linh mạnh như vậy, tính công kích rất mạnh, “Cố thái thái, cô hiểu lầm tôi hạ rồi.
“Hiểu lầm hay không trong lòng cô rõ hơn ai khác, cô có thể rời đi!”
Thấy Diệp Linh hạ lệnh đuổi khách, mỹ nữ lúc này làm bộ đáng thương nhìn về phía Cố Dạ Cẩn.
Ai ngờ Cố Dạ Cần căn bản không nhìn cô ta, ánh mắt của anh đều rơi vào trên người Diệp Linh, môi mỏng còn nhàn nhạt nhếch lên, mềm mại ôn tồn lại dung túng.
Trong phòng thanh tịnh, Diệp Linh căn bản không muốn nhìn Cố Dạ Gần, cô Xoay người muốn đi ra.
“Linh Linh!” Cố Dạ Gần từ phía sau ôm lấy cô, môi mỏng rơi trên mái tóc cô dùng sức hôn một lân, “Không giận anh nữa à?”
Diệp Linh nhướng mày, “Tôi làm sao dám giận Cố tổng, người phụ nữ vừa rồi bóp chân cho anh thoải mái không?
Nếu như tôi tới trễ nữa mấy phút có phải mấy người sẽ xoa bóp ở trên giường luôn rồi?”
Cố Dạ Cần thề, anh là tờ giấy trắng thuần khiết không gì sánh được đói!
Ngày hôm qua bán thảm, anh chỉ có thể gọi bác sĩ tâm lý giáo sư Trần qua đây cùng anh diễn kịch, không để cô nghi ngờ, ai ngờ Trần giáo sư gọi học trò của mình qua đây, sau đó người phụ nữ kia nói bóp chân cho anh, nhưng anh đầy đầu đều là cô, cả khuôn mặt của người phụ nữ kia cũng không buồn liếc đến.
Anh hoàn toàn không hề có suy nghĩ cắm trẻ em nào.
Cho dù có nghĩ, cô cũng là nữ chính duy nhất của anh.
“Cố thái thái, em ghen à?” Trong giọng Cố Dạ Cần lộ ra vài phần vui mừng, bởi vì cô đang ghen.
Cô ghen làm anh hết sức hưởng thụ.
Vốn tưởng rằng cô sẽ vẫn không để ý tới anh, không nghĩ tới đào hoa nát này vừa đến, cô đã tới diễn một màn xé hồ ly tinh, cái này bảo anh làm sao không vui?.