Thế nhưng Diệp Linh trực tiếp cắt dứt anh: “Cố Dạ Cần, anh vậy mà lại có phản ứng, đêm qua chúng ta như vậy…
anh cũng không có phản ứng, ngày hôm nay cô gái đẹp kia vừa đến, đám chân bóp vai cho anh anh liền có phản ứng.
Cố Dạ Cần, anh, anh thực sự là một tên khốn kiếp!”
“Anh…” Cố Dạ Cần hô to, anh oan uỗổng mài “Còn có, lúc anh khỏe mạnh, đám ong bướm Trân Viên Viên Lý Viên Viên Trương Viên Viên đã vây quanh anh, hiện tại anh không khỏe mạnh vậy mà cũng không yên tĩnh, những người phụ nữ kia đều tìm tới cửa câu dẫn anh, anh vì sao không giữ chừng mực hả?”
“Ruồi không bu trứng nứt*, Cố Dạ Cẩn, em nghĩ anh đã thay đổi, không ngờ anh lại tệ hơn!”
* #*I]Z4#4: Là một câu nói của Trung Quốc, có nghĩa là ruồi sẽ không nhìn chằm chằm vào những quả trứng không có vết nứt.
Nói chung, ruồi săn tìm thức ăn bằng khứu giác và chúng bay qua chỉ vì ngửi thấy thứ gì đó có mùi.
Ý ở đây tương tự câu “không có lửa sao có khói”.
“Anh vì sao không nói lời nào? Câm à.
Nói!”
“Anh…”
“Cố Dạ Cần, em cho anh cơ hội giải thích, nhanh giải thích!”
“Cố Dạ Cần, em tức giận rồi, thực sự rất tức giận, hậu quả khi em tức giận rất nghiêm trọng!”— Diệp Linh tức giận giậm chân đi thẳng.
Cố Dạ Cẩn căn bản không có cơ hội chen miệng: “Anh…..”
“Hứ!” Diệp Linh phât tay áo trực tiêp bỏ đi.
Göli9d.
Sam.
Diệp Linh trở về phòng mình, cô “ầm”
một tiếng đóng sằm cửa phòng lại.
Cô tức giận đi vòng vòng trong phòng, cô đang chờ anh.
Anh vì sao còn chưa giải thích?
Tên khốn!
Cô lo lắng chỗ đó của anh xảy ra vấn đề, vẫn lo lắng cho anh, nhưng không nghĩ đến anh lại có phản ứng với một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ khác đã chữa lành anh.
Anh bình thường lại rồi, cô hẳn là vui vẻ cho anh mới đúng, thế nhưng không phải, cô không vui, thậm chí cô rất tức giận!
Cô cảm giác mình chính là một bình giấm bị vỡ, đầy người vị chual Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, Diệp Linh nhìn một chút, là chỗ mộ viên bố mẹ cô gọi.
Diệp Linh trong lòng lộp bộp giật mình, cô nhanh chóng nhìn về phía tờ lịch, ngày mai là ngày giỗ của bố mẹ cô.
Diệp Linh ấn phím nhận nghe điện thoại: “Ư…được, tôi ngày mai sẽ đên đúng giờ…”
Cô phải dẫn Tiểu Điềm Điềm trở về thăm bố mẹ.
Diệp Linh nhìn chính mình trong gương, cô vẫn như hoa như ngọc như cũ, song vết sẹo bên má phải đã phá hủy hết thảy, ban nãy cô bác sĩ cũng do nhìn thấy vết sẹo trên mặt cô mới cậy mạnh..