Ngày hôm sau, đại sảnh sân bay.
Nhân viên thấy được một bóng người quen thuộc: “Tiên sinh, chào anh, anh lại tới đón người sao?”
Cô Dạ Cân gật đâu: “Ư.”
Anh đi tới cửa sổ, chậm rãi giơ tay lên, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên cửa, cửa số khẽ rung.
Anh đi từ nơi này đến nơi kia, hai tròng mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm đoàn người bên trong đang đi ra, lại là một chuyến bay đến, tất cả mọi người đi ra.
Nhân viên nhìn Cố Dạ Cần, vị tiên sinh này thực sự là kỳ quái, một tháng này, anh mỗi ngày đều sẽ đến.
Anh mỗi ngày đều đang đợi người bên trong chuyến bay.
Ngay từ đầu nét mặt anh tuần còn mơ hồ lộ ra vẻ hy vọng, thế nhưng ngày qua ngày, anh càng trở nên trâm mặc.
Hôm nay anh hình nhưữ không thay quần áo, áo sơmi quần tây đều như hôm qua, trải qua một đêm, quần áo đã có nếp nhăn, trên chiếc cằm kiên nghị cũng đã lớm chớm râu, ảm đạm mà tối tăm.
Hiện tại anh ghé vào bên cửa số thủy tinh, cặp mắt sâu thẳm kia tập trung dán chặt vào mỗi người bên trong, trong ánh mắt của anh dường như có ánh sáng, thành kính tín ngưỡng nhưữ vậy, lại tuyệt vọng mà đau thương như Vậy.
Anh đang đợi người nào?
Có phải đang chờ một cô gái hay không?
Anh nhật định… rât yêu rât yêu… Cô gái đó.
Rất nhanh, người ở bên trong đều đã đi ra, được người thân của mình đón đi, nhân viên không lập tức khóa cửa, anh ta muốn cho vị tiên sinh này một chút thời gian: “Tiên sinh, người anh muốn chờ dường như hôm nay không đến FOI.
Cố Dạ Cần nhìn con đường vắng tanh, anh khẽ nhếch môi, khàn khàn nói: “Không sao, cô ấy một ngày chưa đến, tôi sẽ chờ một ngày, cô ấy vĩnh viễn không đến, tôi sẽ vĩnh viễn chờ ở đây.”
Nói xong Cố Dạ Cần xoay người rời đi.
Nhân viên rât sâu não, thở dài một cái, sau đó chuẩn bị đóng cổng lớn, lúc này bên tai đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng, một cái tay nhỏ thò vào: “Thật ngại quá, tôi đến hơi trê.
Nhân viên ngần ra, mấy giây sau nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía vị tiên sinh kia, vị tiên sinh kia đã đi xa, đi tới cổng sân bay.
“Vị tiểu thư này, cô là người kia sao?
Người mà vị tiên sinh đó một mực chờ đợi, anh ấy ở đó kìa!” Nhân viên hưng phấn đưa ngón tay ra chỉ chỉ.
Diệp Linh ngước mắt nhìn, trong biển người mênh mông, cô nhìn thấy một thân ảnh cao to tuần tú.
Cô tiên lên hai bước, sau đó mở miệng, lớn tiếng gọi: “Cố Dạ Cẳn!”
Cố Dạ Cần cạnh cửa vừa định ra cổng lớn sân bay, anh đột nhiên cứng đờ.
Cô Dạ Cẩn!
Có người đang gọi anh.
Hiện tại, anh xuất hiện ảo giác sao?
Hai bàn tay xuôi ở bên người đột nhiên siết thành quyền, trái tim vắng lặng hiu quạnh lập tức nhấc lên từng cơn sóng to, anh chậm rãi quay người sang.
Phía trước, Diệp Linh đứng ở nơi đó.
Cô đã trở vê?.