Món đồ tình thú này đã mãnh liệt kích thích tròng mắt Cố Dạ Cần.
Lúc này Diệp Linh rút bắp chân mình về: “Chồng, chân em hết tê rồi, em về phòng ngủ đây.”
Diệp Linh xoay người rời đi.
Thế nhưng đi được hai bước, cánh tay tráng kiện của Cố Dạ Cần từ phía sau vươn đến, bóp chặt vòng eo mềm mại ung dung nhắc cô lên, ôm ngồi trên bàn làm việc của anh.
“Vợ, em thực sự là… càng ngày càng thích đùa với lửa.”
Diệp Linh biết anh đã mắc câu, người đàn ông vừa hư hỏng vừa háo sắc như anh trời sinh đã không có sức chống cự với vớ lưới đen.
Diệp Linh vô tội nhìn anh, đôi môi đỏ mọng chu lên: “Chồng, em nghe không hiểu anh đang nói cái gì, anh xem văn kiện tiếp đi! Em không quấy rầy anh nữa.”
Cố Dạ Cần vươn tay, trực tiếp hất hết văn kiện trên bàn làm việc xuống đất, giọng nói khàn khàn rơi vào tai cô, cúi đầu mắng: “Tiểu yêu tinh thích đùa với lửat”
Diệp Linh chống tay lên lồng ngực to lớn của anh: “Chờ chút chồng, ngày mai bộ lễ phục kia… em được mặc hay không?”
Có Dạ Cẩn: “Mặc.”
Ngày hôm sau, mười dặm thảm đỏ, ánh đèn sáng rực, tất cả đại lão minh tinh đều tề tụ về lễ trao giải.
Hoa tỷ nóng nảy nhìn chung quanh, nhưng chị vẫn không thể nào thấy được thân ảnh Diệp Linh.
Buỏi lễ sắp bắt đầu rồi, thế nhưng bà cô ấy còn chưa tới.
“Các anh có thây Diệp Linh không?”
“Không có, chúng ta đã đợi cô ấy rất lâu, trông mòn con mắt luôn đấy.”
Hoa tỷ nhìn một chút thời gian: “Không còn kịp rồi, tôi gọi số Diệp Linh không được, lát nữa vòng nguyệt quế của Tam Kim Ảnh Hậu thực sự đeo lên trên đầu Linh Linh, nên Linh Linh nếu nhận giải thì tôi sẽ thay thế Linh Linh nhận giải, các anh chuẩn bị xong bản thảo quan hệ xã hội, nói Linh Linh có việc chậm trễ, không để một chút tin tức trái chiều lộ ra ngoài, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.”
Xử lý xong tất cả, Hoa tỷ ngồi xuống, hiện tại chỉ có cách này.
Lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Một số giải thưởng nhỏ đã được trao ở phía trước.
Người dẫn chương trình ngay sau đó đã lên sân khấu và nói: “Kính thưa quý khách, tiếp theo là khoảnh khắc thú vị nhất, chúng tôi sẽ công bố người thắng giải Tam Kim Ảnh Hậu, cô ấy chính là…”
Trên màn ảnh lớn t oàn trường hiện lên khuôn mặt nhỏ mềm mị kia của Diệp Linh, Hoa tỷ mỉm cười, Tam Kim Ảnh Hậu là Diệp Linh, gần như không có chút bất ngờ nào.
Người dẫn chương trình hưng phấn tuyên bố: “Không sai, Tam Kim Ảnh Hậu chính là… Diệp Linh! Diệp Linh xuất đạo thời gian cũng không dài, thế nhưng trong vòng giải trí dung mạo đỉnh phỏng và kỹ thuật diễn xuất sắc của cô ấy đã dẫn dắt theo một làn sóng lưu lượng thời đại.
Mùa hạ này cô ấy đã có một màn lột xác hoàn hảo với Kiếp Phù Du), kinh diễm giới điện ảnh, hiện tại chúng ta hãy cùng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Diệp Linh Diệp mỹ nhân lên sân khấu!”
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều, thân là người đại diện kim bài Hoa tỷ cũng lo lắng nuốt nước bọt, mấy năm nay chị thành thạo xử lý qua đủ mọi việc ở giới giải trí, những cũng là lần đầu tiên đứng trên sân khấu lớn cao quý thế này, được tất cả mọi người chú ý.
Bà cô Diệp Linh này thực sự là đã ném cho chị củ khoai lang nóng bỏng tay mà.
Hoa tỷ muốn đứng dậy, thay Diệp Linh đi nhận giải.
Thế nhưng một giây kế tiếp bên tai vang lên một tiếng thét chói tai: “Mọi người mau nhìn kìa, có ai tới!”.