Hoa tỷ ngẳắng đầu, chỉ thấy phía trước trên thảm đỏ đi tới một thân ảnh cao lớn, là… Cế Dạ Cản!
Có Dạ Cần tới!
Trời ạ.
Buổi lễ trao giải của Diệp Linh, Cố Dạ Cần lại tới!
ni 0, rang 5 Hiện trường trong nháy mất rôi loạn.
“Có tổng tới, thủ phủ đại nhân đến kìal”
“Cố tổng có phải thay Diệp mỹ nhân nhận giải hay không?”
“Đoạn thời gian trước Diệp mỹ nhân bận bịu lo cho gia đình, chuyện giữa có tổng và Diệp Mỹ Nhân đã truyền ra rồi mấy trăm phiên bản trên phố, sau đó hai người đồng thời biến mắt thời gian thật dài, không ngờ bây giờ Có tổng đột nhiên xuất hiện dưới màn ảnh.”
“Tôi có dự cảm, ngày hôm nay vị thủ phủ đại nhân này nhất định là tới diễn cảnh yêu đương, rải thức ăn cho chó.”
Hoa tỷ cũng chấn kinh rồi, chị không biết Cố Dạ Cần sẽ đến a.
Hôm nay Cố Dạ Cẩn người mặc tây trang hợp thể màu đen hoàn hảo, chất vải đắt giá được là nóng không có chút nếp nhăn, anh nhắc chân dài, bước chân lửng thững đi trên thảm đỏ, mấy năm nay anh vẫn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ thành thục, nhã nhặn, tuần mỹ, cấm dục lại mạnh mẽ đến lật mật như cắt, trở tay đỗ mưa như trong trí nhớ của mọi người.
Cô Dạ Cân đi lên đài, đi tới bên cạnh người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình kinh ngạc trong giây lát, nhanh chóng đưa chiếc cúp Tam Kim Ảnh Hậu của Diệp Linh cho Cố Dạ Cần, sau đó hỏi: “Cố tổng, xin hỏi hôm nay anh là tới thay Diệp Linh nhận giải sao?”
Người dẫn chương trình đưa micro cho Có Dạ Cần.
Lúc này Cố Dạ Cần ung dung đứng ở chính giữa sân khấu, tất cả ngọn đèn sáng chói đều chiếu lên gương mặt tuấn mỹ như ngọc ấy, đôi con ngươi đen nhánh nhàn quét qua toàn trường phía dưới, hiện trường vốn đang rất huyên náo nhất thời an tĩnh.
Đây chính là khí tràng của Cô Dạ Cân, người ở địa vị cao trời sinh đã làm người ta sợ hãi.
Toàn trường an tĩnh, Cố Dạ Cẩn cầm cúp trong tay, đi tới trước micro, cất giọng từ tính: “Không sai, ngày hôm nay tôi thay… vợ tôi tới nhận giải.”
Tôi thay vợ tôi tới nhận giải.
Những lời này trong chốc lát khơi dậy hàng trăm hàng ngàn cơn sóng, toàn trường hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ còn không biết Cố Dạ Cần và Diệp Linh đã kết hôn, bọn họ còn không biết Diệp Linh đã trở thành Cố thái thái.
Lúc này Diệp Linh đã tỉnh, tối hôm qua là một đêm hoang đường, cái vớ ren đen cô mặc bị vô tình vứt trên thảm phòng ngủ, còn nát bươm từng mảnh từng mảnh.
Loại quần áo này, đại khái chỉ dùng được một lần.
Diệp Linh ở trên giường lớn mềm mại ngồi dậy, cô nhìn dấu hôn trên người, không khỏi có chút hối hận, cô không nên đi trêu chọc người đàn ông Có Dạ Cần kia.
Mặc kệ cô cho thế nào, anh đều như một sói đói ăn không no.
Cô còn phải đi tham gia buổi lễ trao giải, phải mặc lễ phục, nhưng mấy dấu hôn này làm sao mà che, Diệp Linh khổ não.
Lúc này Diệp Linh đột nhiên thấy được thời gian, đầu nhỏ của cô “ong” một cái tiếng, trực tiếp mắt đi suy nghĩ..