Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Ba năm này Tiêu Thành dường như không thay đổi, nhưng vừa dường như cái gì đó đã thay đổi rồi, thời gian lắng đọng rồi vẻ sắc bén quang mang trên người anh, đôi mắt thâm trầm rất nặng, khí tràng của người ở địa vị cao ép tới người thở không được, chỉ có giữa lông mày còn lộ ra một chút cái bóng vẻ âm tà lạnh tận xương khi xưa.

Tiêu Thành đi đến, ánh mắt của toàn trường “xoát xoát” tập trung vào trên người anh, Diệp Linh cũng nghe được tiếng bàn tán hưng phấn của đám danh viện thục viện bên người.

“Trời ạ, là Thành gia! Thành gia dĩ nhiên tới!”
“Thành gia thật sự rất đẹp trai, thật không hồ là liêu xuân dược biêt đi, nghe nói rất nhiều thế gia thiên kim đều muốn… ngủ một đêm với với anh ấy!”
“Bình tĩnh một chút, cô là thượng lưu danh viện, lau nước miếng của cô lại đi, bảo trì tu dưỡng của mình”…
Ở chỗ này gặp được anh trai Diệp Linh dĩ nhiên rất vui vẻ, cô cũng biết mị lực cường đại của anh trai, so sánh với đám giám đốc nghiêm trang giới thương trường hay là nhóm thanh niên tuấn kiệt, một đại lão âm tà không kềm chế được như anh trai càng hấp dẫn ánh mắt đám thượng lưu danh viện, so với chinh phục một cậu “học trò ngoan”
thì tóm được trái tim của anh chàng “học sinh cá biệt” càng thú vị hơn.

Huống chỉ bây giờ Tiêu Thành có quyền thê, ở Hông Kông hô mưa gọi gió, người đàn ông đi ra từ biển máu luôn khiến người ta vừa sợ vừa yêu, đám danh viện thiên kim kiềm chế trái tim đang nhảy loạn, len lén liếc mắt nhìn anh.

“Chồng à, sao anh không nói anh trai em sẽ đến.” Diệp Linh nhỏ giọng nói với Có Dạ Cần.

Cố Dạ Cần câu môi: “Cho em bất ngờ O2 Diệp Linh hận không thể nhón chân lên hôn thật kêu lên khuôn mặt tuần tú của anh một cái.

Lúc này Đường tổng Đường phu nhân bước nhanh về phía trước, nghênh đón: “Thành gia, anh đã tới rồi, chúng tôi chờ anh thật lâu.”
Tiêu Thành đứng ở trung tâm mọi ánh đèn, nhàn nhạt câu môi mỏng một cái: “Sinh nhật của Đường Ngọc, tôi nhất định phải tới.”
“A Ngọc, mau tới đây, Thành gia tới!”
Đường phu nhân thân thiện gọi nhân vật chính tối nay Đường Ngọc qua.

Đường Ngọc là con trai độc nhất của Đường gia, vô cùng điển trai, anh ta học bằng tiến sĩ ngành quản lý kinh doanh ở nước ngoài, trở về liền tiếp quản Đường thị, tuổi trẻ tài cao.

Đường Ngọc tạm biệt bạn bè của mình rồi đi tới trước mặt Tiêu Thành: “Dượng, chào dượng ạ.”
Tiêu gia và Đường gia là quan hệ thân thích, Tiêu Đình Đình là cháu gái của Đường phu nhân, cũng chính là cô của Đường Ngọc, nên Tiêu Thành dĩ nhiên chính là dượng của Đường Ngọc.

Đường Ngọc rất thích dượng, người có thể mấy năm ngắn ngủi đã leo lên vị trí đại lão của Hồng Kông tất nhiên có bản lĩnh, nên Đường Ngọc rất thưởng thức kính nề vị dượng Tiêu Thành này.

Tiêu Thành giơ tay lên, bàn tay vỗ vỗ lên bả vai Đường Ngọc: “Cậu lại cao hơn rất nhiều so với mấy năm trước.”
Đường Ngọc rất thích tập gym, sức mạnh cũng khá, thế nhưng anh ta cũng cảm giác bàn tay Tiêu Thành rơi vào trên vai anh ta tùy tiện vỗ vài cái đã TÔ…
phải đánh ra nội thương.:ang 2 Dượng mạnh thật đó.

Đường Ngọc nhìn thoáng qua vóc người Tiêu Thành, người đàn ông cao 1m9, dưới làn áo sơ mi mỏng mơ hồ có thể chứng kiến từng cơ bắp rõ ràng kia, tràn đầy sức mạnh nam tính.

Đường Ngọc rất hâm mộ, anh ta không biết mình lúc nào mới có thể luyện được sức mạnh như dượng.

“Dượng, con đã trưởng thành rồi.”
Đường Ngọc cười nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui