Lúc này Đường phu nhân nhiệt tình chào hỏi: “Kim Đậu, Băng Băng, chúng tôi ở chỗ đây.”
Dương Kim Đậu ngẳắng đầu liền thấy Đường phu nhân, bà lịch sự gật đầu với đám giám đốc đang vây lại, sau đó mang theo con gái Hà Băng đi tới.
“Băng Băng, em đã đến rồi?” Đường Ngọc chạy đên bên người Hà Băng, hai mắt sáng lên nhìn cô.
Ngũ quan đã từng non nớt của Hà Băng đều đã nảy nở, khuôn mặt nho nhỏ như phù dung, phía trên nạm một đôi mắt sáng thanh lạnh, bên trong như chứa lấy một vũng nước xuân đang róc rách lưu động, hiện lên ánh sáng ngời.
Người đẹp, đôi mắt lại càng đẹp hơn, làm cho đàn ông vừa nhìn đã muốn âu yếm.
„ Hà Băng nhàn nhạt gật đầu: “Ừm.
Đường phu nhân thân mật kéo tay Dương Kim Đậu: “Kim Đậu, Đường Ngọc sáng sớm đã đợi Băng Băng rồi, cậu xem Băng Băng tới nó vui mừng bao nhiêu kìa.”
Ngọc chạy đên bên người Hà Băng, hai mắt sáng lên nhìn cô.
Ngũ quan đã từng non nớt của Hà Băng đều đã nảy nở, khuôn mặt nho nhỏ như phù dung, phía trên nạm một đôi mắt sáng thanh lạnh, bên trong như chứa lấy một vũng nước xuân đang róc rách lưu động, hiện lên ánh sáng ngời.
Người đẹp, đôi mắt lại càng đẹp hơn, làm cho đàn ông vừa nhìn đã muốn âu yếm.
Hà Băng nhàn nhạt gật đầu: “Ừm.
Đường phu nhân thân mật kéo tay Dương Kim Đậu: “Kim Đậu, Đường Ngọc sáng sớm đã đợi Băng Băng rồi, cậu xem Băng Băng tới nó vui mừng bao nhiêu kìa.”
Dương Kim Đậu và Đường phu nhân là chị em tốt, năm đó bà và Hà Tần ly hôn một mình đi tới thành phố Hồng Khẩu gây dựng sự nghiệp, một người phụ nữ vô cùng không dễ dàng, là Đường phu nhân Đường Ngọc Phân đã luôn ở cạnh giúp đỡ bà, tình cảm hai người cực kỳ tốt, Dương Kim Đậu cũng muốn giao hạnh phúc chung thân của Hà Băng cho Đường Ngọc.
Dương Kim Đậu cười nói: “Ngọc Phân, Băng Băng nhà tớ tính tình lạnh lùng, không biết nói ngọt giống các cô gái khác được người ta yêu thích, về sau cậu phải thông cảm cho con bé nhiều rOI.
.
ngôn tình hài
Đường phu nhân vẫn không nói gì, Đường tông liên cười khoát tay nói: “Chính là bởi vì như vậy, tôi mới phát giác được Băng Băng bất nhiễm thế sự, càng thêm đáng quý.”
Đường gia là thư hương môn: đệ, Đường tổng Đường phu nhân lại có ánh mắt chuẩn, bọn họ liếc mắt đã chọn trúng Hà Băng.
Hai vợ chồng đã dùng năm chữ này tới đánh giá Hà Băng— cứng cỏi từ trong trứng.
Mấy câu nói của Đường tổng nhanh chóng làm cho mặt Dương Kim Đậu giãn ra, con gái của mình được nhà chồng tương lai yêu thích như vậy, không có một ai làm mẹ mà không vui.
“Được rồi Băng Băng, anh giới thiệu cho em một chút, vị này chính là Tiêu Thành!” Đường Ngọc giới thiệu Tiêu Thành cho Hà Băng.
Tiêu Thành…
Nghe được cái tên này sắc mặt Dương Kim Đậu đại biến, bà lập tức nhìn sang hướng Tiêu Thành.
Ánh mắt Tiêu Thành đang rơi trên người Hà Băng, e rằng chính anh cũng chưa từng phát giác, từ khi Hà Băng xuất hiện, ánh mắt của anh cũng chưa từng dời khỏi người cô.
Hà Băng ngắng đầu, đôi mắt sáng trong trẻo lạnh lùng liền rơi trên khuôn mặt tuần tú của Tiêu Thành.
Vừa rồi lúc cô vào, liếc mắt đã thấy được anh.
Anh đứng ngay trung tâm ngọn đèn, đồ sộ cao ngất, như hạc giữa bầy gà, thực sự khiến người ta khó thể tảng lờ đi..