Tiếng nhạc chờ du dương reo một lần, sau đó đường dây kết nối, một tiếng nóitrầm thấp từ tính truyền tới: “Alo, Đường Ngọc.”
Là Tiêu Thành.
Đường Ngọc rất thích vị dượng này của mình, gần như xem là thần tượng tới ngưỡng mộ, nên khi bị cô gái mình yêu cự tuyệt, anh ta liền gọi cho Tiêu Thành kể sầu trước tiên.
“Alo dượng à, dượng bây giờ có thì giờ rảnh không, dượng qua quán bar này, con mời dượng uống rượu.”
Tiêu Thành nghe được tiếng huyên náo nơi đó, nhíu mày hỏi: “Đường Ngọc, cậu ở quán bar uống rượu?”
“Đúng vậy.”
“Cậu ở quán bar uống rượu Hà Băng biết không, cậu có thời gian sao không đên với cô ây?”
Đường Ngọc sửng sốt một chút, anh ta không ngờ dượng lại nhắc đến Hà Băng, dượng hẳn chưa quen thuộc với Hà Băng chứ!?
“Dượng.,… trước đây dượng có quen biết với Hà Băng à?” Đường Ngọc nghi ngờ hỏi.
Tiêu Thành cũng phát hiện mình nói lời không nên nói, anh chỉ là… Hà Băng nhất định là phải cùng Đường Ngọc kết hôn, anh không hy vọng Đường Ngọc sẽ đi đến mấy chỗ như quán bar kia.
Có rất nhiều nơi giải trí mua vui dưới danh Tiêu Thành, nào là quán bar, hội sở xa hoa, club… Ở đó đều là cái hang để vung tiền như rác, hơn nữa mỹ nữ như mây, có rât nhiêu cám dô, anh đã từng thấy rất nhiều người đàn ông lạc lối ở trong đó, khiến vợ con ly tán, cho nên anh không hy vọng Đường Ngọc giao thiệp đi vào cái chốn ấy.
Hiện tại Đường Ngọc hỏi anh và Hà Băng trước đây có quen biết hay không.
Tiêu Thành nhớ lại những lời của Dương Kim Đậu, quá khứ giữa Hà Băng với anh đã trở thành vết bản trên người cô: “Không quen.”
Anh nói, không quen.
Đường Ngọc gật đầu, anh cũng hiểu được suy nghĩ của chính mình rất nực cười, Hà Băng làm sao có thể quen biết với dượng chứ?
“Dượng, con cũng không muôn: tới quán bar giải trí, con cũng muốn hẹn hò với Băng Băng, con cũng đã lái xe đến trường đón Băng Băng rồi, thế nhưng Băng Băng ngay cả mặt mũi cũng không lộ, Băng Băng còn ở trong điện thoại nói với con hai chúng con không có khả năng.
Dượng ơi, con bị từ chối rồi.” Đường Ngọc thương tâm nói.
Ánh mắt Tiêu Thành khẽ nhúc nhích, cô… từ chối Đường Ngọc?
Vì sao?
Tiêu Thành vẫn tưởng cô cũng thích Đường Ngọc, cô đã là hoa có chủ rồi, thế nhưng cô lại từ chối Đường Ngọc.
“Dượng, dượng nói cô gái như Băng Băng như thế con phải theo đuổi như thế nào? Những cô gái khác thích đồ hiệu đắt tiền, thích đồ ăn ngon, thích đi chơi, hoặc thích mấy thứ lãng mạn, thế nhưng Băng Băng dường như cái gì cũng không thích, con làm cái gì cũng không thể đả động trái tim của cô ấy.”
Về điểm này, Tiêu Thành cũng thừa nhận, anh đã gặp qua rất nhiều cô gái, Hà Băng là người khác xa nhất.
Anh mắt của cô cũng không bị phù phiếm bên ngoài hấp dẫn, nội tâm bình tĩnh lại cứng cỏi, cứng rắn từ trong trứng nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng động nhân.
Mặc kệ Đường Ngọc hay đám công tử đối phát động công kích theo đuổi cô như thế nào, cô đều im hơi lặng tiếng.
Cô thích cái gì?.