Đường Ngọc cứng đờ, lời này từ trong miệng Triệu Kiệt anh ta khả năng còn không tin, nhưng bây giờ Hà Băng đứng ở trước mặt anh rõ ràng nói cho anh biết, cô gái mình thích thì ra đã sớm thuộc về người khác, bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ phát cuồng nổi máu đố kị.
Đường Ngọc vươn tay nắm được vai Hà Băng: “Băng Băng, không sao đâu, em… em nhất định không tự nguyện đúng không? Bằng không ba năm nay cạnh em cũng sẽ không không có bất kỳ ai, người đàn ông kia cũng không ở bên cạnh em.”
Nhắc tới đêm đó, hàng mi dài Hà Băng nhẹ nhàng run lên, cô nhìn Đường Ngọc: “Đường Ngọc, chúng ta quen biết lâu như vậy, lẽ nào anh không hiểu tính cách của em, nếu như… em không tự nguyện, anh ta có thể làm được sao?”
Ngón tay Đường Ngọc cuộn lại, nắm chặt đầu vai Hà Băng: “Ý… gì cơ?”
“Đường Ngọc, em cũng rất muốn nói mình đêm hôm đó không tự nguyện, thế nhưng tính cách của em chúng ta đều biết, không phải người đàn ông em thích, tuyệt đối đụng không được người em, em có một trăm một ngàn cách để thiến anh ta đi, đồng quy vu tận với anh ta!”
Đường Ngọc cảm giác mình bị đánh đòn cảnh cáo, đúng vậy, tính cách Hà Băng anh ta hiểu rõ, cô gái vô tình lại mạnh mẽ như cô, nếu như không phải cam tâm tình nguyện bị chỉnh phục, không người đàn ông nào có thể đụng tới cô.
“Băng Băng, em… em thích người đàn ông kia sao?”
Thích không?
Hà Băng không muốn nói thích, thế nhưng cô đã không thể lừa mình dối người nữa rồi, cô gật đầu, chậm rãi nhẹ giọng nói: “Ừm, em thích anh ta.”
“Vậy vì sao hai người không ở cùng nhau?”
Trong đôi mắt sáng ấy của Hà Băng chợt tối đi: “Bởi vì, anh ta không cần Anh Đường Ngọc hít sâu một hơi, đêm nay anh ta bị đả kích quá nhiều, căn bản không tiêp thu được.
Hiện tại xã hội này đã rất thoáng, anh ta cũng không phải người có tư tưởng phong kiến bảo thủ, nếu thích Hà Băng, anh ta có thể chấp nhận tất cả quá khứ của cô.
Thế nhưng, anh ta có thể không để bụng thân thể Hà Băng, lại không thể không để bụng đến trái tim Hà Băng.
Thì ra, trong lòng của cô đã sớm có người!
Cô có người đàn ông cô yêu mến!
“Người đàn ông kia là ai2 Băng Băng, em nói cho anh biết, người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Anh muốn nhìn thử tên đàn ông làm em động tâm, làm em thích rôi lại ném bỏ em đền tột cùng có cái gì tốt, anh muốn nhìn thử anh thua bởi hắn ở đâu!” Viền mắt đỏ bừng Đường Ngọc dùng sức lắc bả vai Hà Băng.
Hà Băng bị lắc váng đầu, cô chau mày nói: “Đường Ngọc, chúng ta đã nói rõ, đừng thích em, về sau anh sẽ gặp được cô gái tốt hơn.”
Nói xong Hà Băng muốn tránh khỏi anh.
Đường Ngọc cảm thấy cô vô tình, cô đối với tất cả người đàn ông đều như vậy, rút đao đoạn thủy, quả đoán vô tình, nhưng càng như vậy, trái tim Đường Ngọc càng là bị siết đau, tên đàn ông kia rốt cuộc là ai, hắn ta dựa vào cái gì có được cô?
Đường Ngọc một tay kéo Hà Băng vào trong ngực mình: “Băng Băng, nếu tên đàn ông kia đã không cần em nữa, vậy em quên hắn đi! Anh sẽ coi như chưa có gì xảy ra, anh coi như cái gì cũng không biết, chúng ta kết hôn đi! Băng Băng, anh thực sự rất thích eml”
Đường Ngọc nâng khuôn mặt nhỏ của Hà Băng lên, cúi đầu hôn.
“Đường Ngọc, anh làm cái gì? Anh say rồi, buông ra!” Sắc mặt Hà Băng nhanh chóng lạnh xuống.
Tiêu Thành ở đối diện đường cái vẫn chú ý động tĩnh hai người bọn họ, hiện tại thấy Đường Ngọc muốn cưỡng hôn Hà Băng, mi tâm Tiêu Thành trầm xuông, khom lưng dập tát thuôc lá đông thời anh nhắc đôi chân dài, sãi bước đi qua..