Ba năm trước đây Tiêu Thành cưới Tiêu Đình Đình, nhận biết được Tứ Đại Nguyên Lão, họ đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, nhà từ thiện trứ danh, viện trưởng bệnh viện, chủ tịch ngân hàng, người giới chính trị.
Bọn họ và Tiêu lão gia tử cùng một chiến tuyến, bọn họ buôn lậu thuốc phiện để rửa tiền, trải rộng toàn bộ Đông Nam Á, lực ảnh hưởng rất lớn, cảnh sát hình sự quốc tế đã thành lập tổ chuyên án nhìn chòng chọc mấy chục năm, thế nhưng lại chẳng có thu hoạch gì.
Không ai biết còn có một gã đại ca cầm đầu, đây mới là nguồn gốc của mọi tội ác.
Gã đại gia câm đâu thất lưng đã bạc triệu, mạng giao thiệp cực lớn, ăn cả hai giới hắc bạch, là một nhân vật hung ác.
Tiêu Thành hít một hơi thuốc, bàn tay rộng lớn vươn qua một tay kéo Tiêu Đình Đình vào trong ngực mình, dùng sức nhéo nhéo mặt ả: “Nếu như đơn này thành công, em chính là tiểu phúc tinh của anh, anh nhất định sẽ hầu hạ em sung sướng, nhé?”
“Ghét ghê.” Tiêu Đình Đình hờn dỗi liếc mắt, đáy lòng không gì sánh được hưởng thụ vẻ tà tính hư hỏng của anh: “A Thành, anh có phải bởi vì em là con gái Tiêu gia nên mới cưới em không?
Anh không yêu thích con người em sao?”
Tiêu Thành híp mặt hút một hơi thuôc: “Sao em lại hỏi câu này, phụ nữ bên ngoài không đẹp không thơm sao, nếu như em không phải con gái Tiêu gia đoán chừng em đang cầm số chờ ở bên ngoài, xem anh có tâm tình muốn gặp anh hay không.”
“.” Người đàn ông này thật đúng là…xấu xa.
Thế nhưng Tiêu Đình Đình cảm giác mình đã bị người đàn ông này mê đảo thần hồn rồi.
Ba năm hôn nhân, Tiêu Thành đối với ả tốt vô cùng, lúc mới bắt đầu bên cạnh anh còn có những người phụ nữ khác, trái phải là đám hồ ly tinh kia, ả xuất thủ đã khiến bọn họ biến mắt, sau đó Tiêu Thành cũng liền quy củ, không động Ân.
Vào những người phụ nữ khác nữa, ả muốn cái gì anh liền mua cái đó, thế nhưng cảm giác như có như không anh như đang giữ vững khoảng cách với ả, nói chung người đàn ông Tiêu Thành này, ả không hiểu, càng nhìn không thấu chân tình của anh.
Đương nhiên người đàn ông này có tình hay không không ai biệt, mây năm nay liếm máu trên lưỡi dao, chơi quyền thế chơi gái, chưa thấy qua anh đối với người phụ nữ nào động tâm.
Tiêu Đình Đình không ngại anh bởi vì thân phận của ả mới cưới ả, dưới cái nhìn của ả, đàn ông sẽ không an phận phải có dã tâm, nếu thuyết phục được vị đại ca cầm đầu này, Tiêu Thành về sau sẽ phát tài.
Tiêu Đình Đình ôm Tiêu Thành, tiến đến bên tai anh kiều mị nói: “A Thành, vậy đêm nay anh liền theo em đi mà, bằng không… anh cũng đừng hòng nhìn thấy vị đại ca cầm đầu kia.”
Lời nũng nịu của Tiêu Đình Đình mang theo uy hiếp.
Tiêu Thành không thay đôi sắc mặt, nhíu lại mày kiếm hút hết vài hớp thuốc cuối cùng, ngọn đèn thư phòng độ trên gương mặt anh tuần, lộ ra vài phần ám sắc nhàn nhạt bạc tình.
Anh bóp hông của Tiêu Đình Đình một cái: “Đi tắm, lát nữa anh về phòng.”
Anh đây là đồng ý rồi!
“A Thành, em tắm rồi,”
“Tắm lại đi, thế thì lát nữa em mới thoải mái được.”
Tiêu Đình Đình mềm nhũn người, liền vội vàng gật đầu: “Được, em về phòng tắm đây, A Thành, chờ anh đó.”
Trong phòng.
Tiêu Đình Đình tắm xong đi ra, ả nhanh chóng ở cửa số sát đất nơi đó thấy được thân thể anh tuấn kia của Tiêu Thành, anh đã trở về phòng, lúc này thân cao chân dài đứng lặng ở đó, một tay đút trong túi quần, một tay vuốt vuốt cái bật lửa, ngày hôm nay anh dường như đặc biệt thích hút thuốc..