Lúc này Tiêu Đình Đình cười nói: “Đúng vậy Hà tiểu thư, cô mặc màu hồng nude này rất đẹp, xem ra con gái yêu đương vào gu thưởng thức đều sẽ thay đổi, cái này nhất định là mặc cho Đường Ngọc nhìn nhỉ!”
Hà Băng không để ý đến Tiêu Đình sangø Đình, cô đến phòng thay đồ cũng chỉ thừa lại bô đồ này, nên cô thuận tay mặc vào, cũng không phải là lấy lòng Đường Ngọc.
Hà Băng nhìn thoáng qua dấu vét trên người Tiêu Đình Đình, vết tích rất ái muội, vừa nhìn đã biết là do đàn ông làm ra.
Video nóng mắt kia còn nằm trong điện thoại cô, Hà Băng đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn.
Đường Ngọc đi vào suối, anh ta đưa tay đưa cho Hà Băng: “Băng Băng, phía dưới nước hơi sâu, em nắm tay anh, anh dìu em xuống.”
Hà Băng đưa tay mình cho Đường Ngọc.
Thế nhưng phía trước quả thật hơi sâu, Hà Băng đạp hụt, cả người chìm xuống, cô kinh hô lên: “AI”
Tiêu Đình Đình chỉ cảm thấy bên người không còn, Tiêu Thành đã đi qua.
Thì ra Tiêu Thành vẫn luôn nhìn Hà Băng, thấy Hà Băng đạp hụt, anh liền đi qua, trực tiếp kéo lại cổ tay Hà Băng.
Hà Băng bị Tiêu Thành kéo lại, thế nhưng, tay kia của cô vẫn còn ở trong tay Đường Ngọc.
Cứ như vậy, cô đã bị hai người đàn ông kéo lại.
Đường Ngọc nhanh chóng không vui: “Dượng, cám ơn dượng đã đỡ Băng Băng, hiện tại dượng có thể buông tay.”
Tiêu Thành nhìn Hà Băng: “Em không sao chứ?”
Hà Băng hiện tại rất ghét tiếp xúc tay chân Tiêu Thành, bởi vì anh dựa vào gần một chút, cô sẽ nhớ đến anh cùng người phụ nữ khác mây mưa tình cảm: “Buông tay.”
Cô lạnh lùng nói hai chữ.
Tiêu Thành mí mắt khẽ nhúc nhích.
.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? |||||
Hà Băng ngắng đầu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh, lập lại một câu: “Tôi bảo anh buông tay.”
Cô dùng sức hắt tay anh ra.
Cô cảm thấy anh bản.
Tiêu Thành cứng đờ tại chỗ.
Đường Ngọc vui vẻ, anh ta năm tay Hà Băng: “Băng Băng, chúng ta đến đó ngâm nước đi!”
Hà Băng đi theo Đường Ngọc, bọn họ đến một tảng đá lớn phía sau, đến chỗ Tiêu Thành không thấy được.
Sắc mặt Tiêu Thành tối tăm, đầy đầu đều là một màn vừa rồi kia, cô dùng sức hát tay anh ra, tràn đầy bài xích và chán ghét nhìn anh.
Anh biết cô hiện tại rất ghét anh.
Tiêu Đình Đình vui như mở cờ, ả đi tới ôm lấy Tiêu Thành: “A Thành, chúng ta tắm tiếp đil”
Một giây kế tiếp, Tiêu Thành vươn tay lạnh lùng đẩy Tiêu Đình Đình ra: “Tự tắm đi!”
Anh nhâc chân lên bờ, trực tiêp bỏ đi.
Tiêu Thành lại ném ả một mình ở nơi này, thật sự hơi quá đáng!.