Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


“Dĩ nhiên, ba năm trước… em đã tính qua, chúng ta còn chưa kết hôn, em không thể có bầu trước khi lập gia đình được!” Hà Băng hơi kiêu ngạo nói.

Tiêu Thành hiện tại đã không còn trẻ nữa, đã 36 rồi, hiện tại gặp được cô gái mình thích, anh đương nhiên muốn “bác sĩ bảo cưới”, song nhìn khuôn mặt nho nhỏ của Hà Băng, cô rõ ràng vẫn còn đứa trẻ, còn là cô gái nhỏ cần người thương cần người cưng chiều.

Tiêu Thành thương yêu hôn cô, sau đó nói: “Đêm nay anh không thể ở lại chỗ này bồi em rồi.”
Hà Băng gật đâu, vừa rôi Tiêu lão gia tử điện thoại tới cô cũng biết đêm nay dự định ở lại của anh phải dẹp: “Biết rồi, anh đi đi! Lát nữa em phải về nhà, dù sao… ngày đính hôn của em và Đường Ngọc sắp đến…”
Lời cô vẫn chưa nói hết, Tiêu Thành liền khẽ bấm thắt lưng mềm của cô: “Làm sao, mới vừa xuống dưới giường anh liền đính hôn với Đường Ngọc?”
Hà Băng câu môi: “Áy, mùi chua nồng quá đi.”
Tiêu Thành nhíu mày: “Đâu ra mùi chua?”
Hà Băng chui vào trong ngực anh, dùng chóp mũi cọ anh, ngửi khắp nơi, giông như chú cún nhỏ: “Ở trên người anh đó, người nào đó đánh vỡ bình dấm rồi, vị chua ghê gớm thật, nói năng cũng âm dương quái khí rồi!”
Tiêu Thành thế mới biết cô đang chê cười anh, anh kéo cô vào trong ngực mình, bá đạo nói: “Không cho phép đính hôn cùng Đường Ngọc!”
Hà Băng vươn tay ôm lấy hông anh: “Biết rồi, vừa rồi em vẫn chưa nói hết, Tiêu lão gia tử muốn dẫn người nào tới, đây đối với anh mà nói khẳng định rất quan trọng, nên em sẽ đi trước! Anh cứ chuyên tâm làm việc của anh, em cũng phải về, Dương gia và Đường gia là thế giao, em muốn trở về nói cho mẹ biết em muốn lui hôn, em sẽ không theo đính hôn với bắt cứ ai.”
Tim Tiêu Thành mêm nhũn, ý của cô là – anh có chiến trường của anh, mà cô cũng có chiến trường của chính cô, nhưng, chiến trường của cô không nên cô một thân đối mặt, anh nên cùng đối mặt với cô.

Tiêu Thành và Dương Kim Đậu đã gặp nhau hai lần, anh hiểu rất rõ Dương Kim Đậu, trong tính cách cường thế của Dương Kim Đậu còn có cô bài xích phiến diện với nghề nghiệp này của anh, gần như đã sâu tận xương tủy, muốn bà thay đổi chủ ý, khó như lên trời.

Lúc này anh nên cùng Hà Băng trở về, nên để anh gặp trực tiếp mẹ cô.

“Băng Băng, mây ngày này anh không phân thân ra được, thế nhưng, em làm xong chuyện ở đây làm xong sẽ đi tìm em trước tiên, anh sẽ nghĩ cách để cho mẹ em chấp nhận anh.” Tiêu Thành trịnh trọng nói.

Hà Băng gật đầu: “Được.”
Hà Băng trở về, cô chưa trở về trường học, mà là trực tiếp trở về nhà.

Người làm nữ mở ra cổng biệt thự, Hà Băng đã cảm thấy bầu không khí ngột ngạt bên trong, người làm nữ nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại tiểu thư, Đường thiếu tới, cô cẩn thận một chút, tôi thấy tâm trạng phu nhân rất không tốt, mới vừa rôi còn rớt bê một cái bát.”
Hóa ra Đường Ngọc tới.

Đường Ngọc này tốc độ đúng là rất nhanh, anh ta nhất định đã dầu thêm bỏ muối chuyện ở khách sạn nói một trận với mẹ cô, Hà Băng chau mày, đi vào.

Trong phòng khách, Dương Kim Đậu và Đường Ngọc ngồi trên ghế salon, Hà Băng tiến lên, kêu một tiếng: “Mẹ.”
Sắc mặt Dương Kim Đậu rất khó nhìn, bà lạnh lùng nhìn về phía Hà Băng: “Băng Băng, mẹ hỏi con, mẹ để con và Đường Ngọc đi trên đảo quay chụp ảnh cưới, nhưng con đi làm cái gì?”
Hà Băng cũng không có ý định quanh co, cô nói thẳng: “Mẹ, hủy bỏ đính hôn đi! Con sẽ không gả cho Đường Ngọc.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui