Rât nhanh, cô liên từ khu Tây Sương đi tới khu Đông Sương, một người làm nói: “Tiểu thư, chào cô, khu Tây Sương là khu khách quý trong trại chúng tôi, những quý khách này đều giống với ọn cô không giàu cũng sang.
Thế hưng khu Đông Sương này là khu dân ghèo, là trại chủ chúng tôi thiện tâm, hứa chấp một vài người bằần cùng hông nhà để về, địa vị những người ày cao thấp không đều, đã từng gặp huyện bất trắc, vì để tránh xảy ra huyện không vui, tiểu thư đừng đi vào hu Đông Sương, mau mau rời đi tốt hơn.”
Trang trại này rất lớn, Hà Băng lúc tới đã quan sát qua, nhất là khu Đông Sương, rất nhiều tầng lầu ngõ ngách, mặc dù không an toàn, nhưng dùng đề ẩn thân cũng cực tốt.
Hà Băng gật đầu: “Cảm ơn đã nhắc nhỏ, tôi biết rồi.”
Người làm rời đi.
Hà Băng cũng không đi, cô trực tiếp đi vào khu Đông Sương, lúc này phía trước tới một người phụ nữ, trong tay người phụ nữ bưng một chậu nước, không nhìn đường, va phải cô một cái.
“Cô gái, xin lỗi, tôi không cố ý, cô không sao chứ?” Người phụ nữ nhanh chóng xin lỗi.
Hà Băng lắc đầu, quần áo cô không dính nước: “Tôi không sao.”
Hà Băng rời đi.
Người phụ nữ nhìn Hà Băng rời đi, có chút đờ ra.
“Kỳ Kỳ, em đang nhìn gì thế?” Lúc này phó sĩ quan Chu Siêu đã đi tới.
Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là quân y Lý Kỳ, Chu Siêu Lý Kỳ và Tiêu Thành đều đã đến nơi này.
Hà Băng bọn họ cũng không tìm nhầm nơi.
Lý Kỳ nhìn hướng Hà Băng biến mắt, là cô gái kia, là cô gái Diệp Minh thích kia.
Lý Kỳ đã từng rất xa gặp qua Hà Băng, nên cô ta nhận ra.
Không nghĩ tới duyên phận còn quá kỳ diệu đã vậy, cô bé này cũng tới Miêu Cương tồi.
“Anh Siêu, em mới vừa đụng phải một cô bé, cô bé kia rất quen mặt, hình như là cô bé Hà Băng anh Minh thích kia, Hà Băng tới rồi.” Lý Kỳ nói.
Cái gì?
Chu Siêu nhanh chóng nhìn về phía hướng Hà Băng biến mất, thế nhưng không thấy gì cả.
“Kỳ Kỳ, em có phải hoa mắt rồi không, Hà Băng làm sao có thể tới nơi này, em đã quên rồi à, Hà Băng đã gả cho Đường Ngọc rồi!”
“Em sẽ không nhìn lâm, đó chính là…”
“Được rồi Kỳ Kỳ, em đừng ở trước mặt A Minh nhắc lại cái tên Hà Băng này, A Minh không buông được Hà Băng, em cũng không phải không biết, mấy hôm trước tỉnh thần A Minh vừa tốt hơn chút, liền từ trong miệng những người sát vách biết được hôn lễ long trọng của hai nhà Đường Dương, A Minh bị kích thích, chứng nghiện ma túy kích phát ngay tại chỗ, dây cũng trói không được cậu ấy, nếu như không phải đúng lúc cho cậu ấy một châm, lúc này A Minh chắc cũng không thể trở về đoạt cô dâu nữa rồi!”
Mặt Lý Kỳ cũng ngưng trọng, độc trên người Diệp Minh rất lợi hại, trong khoảng thời gian này đã mạnh mẽ cai nghiện, thế nhưng, cai không được.
Với khí lực cường đại và ẩn nhẫn nghị lực của Diệp Minh vậy mà cũng không thể tiếp tục chống đỡ, có thể tưởng tượng được trong khoảng thời gian này anh thống khổ bao nhiêu.
Tổ chuyên gia y học cũng tề tụ đến Miêu Cương, tuy đã tìm được mấy vị dược liệu trân quý có thể giảm bớt cơn đau của Diệp Minh, thế nhưng đối với cai nghiện, tất cả mọi người đều bó tay.
Lúc này, không ai muốn gặp chuyện bắt trắc nào nữa..