Thế nhưng rất nhanh anh đã đặt tay cô ở đỉnh đầu, Hà Băng có chút bất an, anh đột nhiên chôn mặt ở cổ cô, vô thức nỉ non một câu: “Băng Băng.”
Băng Băng Hà Băng biết trạng thái anh bây giờ đã vô thức, hết thảy đều dựa vào bản năng, nhưng anh gọi tên cô, anh đang gọi – Băng Băng.
Cơ thể Hà Băng nhanh chóng mềm nhữn ra, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh dùng sức lật cả người, cô trực tiếp đè anh ở dưới thân.
Hiện tại, nam dưới, nữ trên.
Hà Băng cúi đầu, dịu dàng hôn vào miệng vết thương trên người anh…
Cô đang hôn vết thương của anh, trong bóng tối cặp mắt sâu thẳm kia của Tiêu Thành tràn đây tia máu đỏ đáng sợ, cô họng khẽ cuộn, anh hiện tại rất hỗn loạn, đại não không cách nào suy nghĩ, càng như vậy cảm giác cơ thể càng thêm nhạy cảm, anh cũng cảm giác được vết thương của mình được hôn qua từng cái, cô gái hôn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như lông vũ thổi qua mặt hồ phẳng lặng trái tim anh, làm cho thân tâm anh bắt đầu nóng huyết dâng trào, loại cảm giác này gần như khiến anh không chịu nỗi.
Lúc này tay Hà Băng rơi trên thắt lưng anh, từ từ mở ra…
Không biết qua bao lâu, chắc cũng chẳng lâu lắm, Hà Băng cảm giác chỉ mới mấy phút, lúc này cô nghe phía bên ngoài truyện đên tiêng bước chân, có người tới.
Con ngươi Hà Băng co rụt lại, tay nhỏ bé nhanh chóng chống lên lồng ngực tràn đầy mồ hôi của Tiêu Thành, khu Đông Sương này điều kiện không tốt lắm, cái giường cũng ọp ẹp, động chút đã đều ra tiếng “két két”.
Ngay từ đầu Hà Băng còn có thể chịu đựng, nhưng bây giờ có người tới, cô sợ đến ngừng thở.
Tiêu Thành không chịu, còn đưa tay cô lên trên ván giường.
Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng bạo nổ, toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung ở bên ngoài, nếu như người bên ngoài thực sự đầy cửa vào lời thì cô không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện: “Lý tiểu thư, đã trễ thế này cô còn ra ngoài?”
Tiếng bước chân kia ngừng lại, sau đó Hà Băng nghe được một giọng nữ rất dịu dàng: “Ừ, tôi đi ra ngoài lấy ít nước cho chồng tôi.”
Chồng?
Hai chữ này chính xác truyền tới trong lỗ tai Hà Băng, nghe tiếng bước chân cô dám khẳng định người phụ nữ bên ngoài kia là tới tìm Tiêu Thành, nhưng người phụ nữ bên ngoài kia vừa gọi Tiêu Thành là cái gì, chồng?
“Lý tiểu thư, cô thật sự quá tốt với chông cô đó, tuy chông cô không lộ diện gì hết, nhưng chúng tôi cũng nhìn ra được hai người rất ân ái nhaI”
Hà Băng lại nghe người phụ nữ kia nói: “Đúng vậy, tôi và chồng tôi từ nhỏ đã quen nhau, là thanh mai trúc mã, trước đây lúc bố mẹ chồng tôi còn sống đã nhận tôi là con dâu của Diệp gia bọn họ, cả đời này tôi cũng chỉ quen mỗi chồng tôi, hiện tại chúng tôi rất hạnh phúc.”
Hàng mi Hà Băng rung động, kinh ngạc.
Người phụ nữ phía ngoài lúc nói những lời này đều mang theo nụ cười nhàn nhạt hạnh phúc, căn bản không giống như nói dối, vậy là anh thật sự có một thanh mai sao?
Anh họ Diệp?
Hà Băng biết Tiêu Thành không phải tên thật của anh, Diệp Linh là em gái anh, vậy anh chắc chắn họ Diệp, nhưng anh còn chưa nói với cô anh tên gì.
Người phụ nữ phía ngoài lúc nói những lời này đã tiết lộ rất nhiều thông tin quan trọng, Hà Băng lúc này mới phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về anh cả, mấy ngày này cô vẫn lo lắng cho anh, nhớ anh, nhớ anh đến ngủ không được, nhớ anh đến trà không uống cơm không ăn, vừa rồi nhìn anh một thân tổn thương cô còn rất đau lòng, ai ngờ anh âm thầm dẫn theo một cô tiểu thanh mai được bố mẹ công nhận ở cạnh!.