Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Hà Băng nhìn trên lầu: “Mẹ con ở trên lầu?”
“Đúng vậy đại tiểu thư, con không biết, trong khoảng thời gian con rời đi này phu nhân bị bệnh, mỗi ngày đều phải truyền dịch.”
“Cái gì, mẹ con bị bệnh, bệnh gì?”
“Đại tiểu thư, ngày ấy con đào hôn, toàn bộ thành phố Hồng Khẩu đều xôn xao ồn ào, phu nhân liền hôn mê tại chỗ, sau đó lại không có tin tức của con, phu nhân thực sự là vừa tức vừa lo, tức con đào hôn, nhưng lại lo cho an nguy của con, phu nhân phái rất nhiều người đi tìm tung tích của con, mỗi tối còn len lén lau nước mặt, sợ con ở bên ngoài gặp nguy hiểm, bị người bắt nạt gì gì đó.

Phu nhân mỗi ngày trà không uống cơm không ăn, cả người bạo bệnh gầy đi, mỗi ngày đều phải dựa vào truyền dịch dinh dưỡng.”
Trái tim Hà Băng nhất thời tê rần, cô biết Dương Kim Đậu yêu cô, ba năm trước đây bà mang cô về nhà đã trao hết toàn bộ tình yêu cho cô.

Kỳ thực đổi một góc độ suy nghĩ, Dương Kim Đậu từng có một đoạn hôn nhân nghĩ lại mà kinh sợ, bà thực sự sợ, cho nên khi con gái chính mình thương yêu muốn chọn đi con đường xưa của mình, bà nhất định sẽ kịch liệt phản đối.

“Đại tiểu thư, nghe dì khuyên một câu, lát nữa phu nhân xuống, thái độ con mềm mỏng một chút, thiên hạ này không có gì có thể thắng nồi tình mẫu tử, hiện tại con còn trẻ, tình yêu sẽ là toàn bộ của con, thế nhưng chờ con kết hôn có con rồi, sẽ thắm thiết cảm nhận được làm mẹ không dễ dàng, chúng ta cũng không thể vì một người đàn ông mà vứt bỏ mẹ mình đi đúng không?”
Hà Băng thõng mi xuống, gật đầu nói: “Con biết rồi.”
Lúc này trên lầu truyền tới rồi tiếng bước chân vội vã, Dương Kim Đậu cuống quít xuống lầu: “Băng Băng!
Băng Băng, con cuối cùng đã về rồi!”
Dương Kim Đậu mặc đồ ngủ, không trang điểm, lui đi vẻ sắc bén cường thế nữ thương nhân thường ngày, bây giờ sắc mặt bà rất yếu ớt, mấy ngày nay bà gầy đi rất nhiều, cả người hết sức tiều tụy.

Dương Kim Đậu xông lại, lôi Hà Băng quan sát thật kỹ: “Băng Băng, gần đây con có khỏe không, con thực sự dọa sợ mẹ rồi, đứa bé này thực sự là quá không nghe lời, sao con có thể bỏ nhà ra đi được chứ.”
Dương Kim Đậu nói một chút liền nghẹn ngào, mừng đến chảy nước mắt.

Hà Băng vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy Dương Kim Đậu: “Mẹ, con sống rất tốt, xin lỗi, để mẹ lo lắng rồi.”
Dương Kim Đậu lau nước mắt, nhanh chóng cứng rắn lại, bà bất chấp đầy Hà Băng: “Đừng có trưng dáng vẻ như thế, con tưởng rằng như vậy mẹ sẽ tha thứ con à! Nói đi, con và Tiêu Thành đến tột cùng muốn thế nào?”
Dương Kim Đậu ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt rét run, ý tứ như thu nợ muộn.

“Mẹ, con sẽ không kết hôn với Đường Ngọc, đời này con chỉ muốn gả cho Tiêu Thành.” Hà Băng thẳng thắn nói.

Dương Kim Đậu nổi giận: “Lời này không tới lượt con nói với mẹ, Tiêu Thành đâu, nó tại sao không cùng con qua đây?”
“Anh ấy… anh ấy có chút việc…”
“Băng Băng, con bảo mẹ đồng ý chuyện hai người các con thế nào, bây giờ mẹ cũng không thấy được bất cứ thành ý gì của Tiêu Thành, cũng không nhận được bất kỳ cam kết gì của nó.

Hơn nữa, nó hiện tại để con một mình, cái này còn chưa kết hôn đấy, đợi kết hôn rồi thì sao nữa? Con mang thai sinh con thì sao, con sinh bệnh nằm viện? người khác cả nhà đoàn viên còn nó chẳng phải sẽ luôn vắng mặt trong từng thời khắc quan trọng của đời con sao? Khi thời gian đã thiêu rụi tất cả tình yêu cuồng nhiệt, liệu con có bắt đầu khao khát một hạnh phúc bình dị và sự bầu bạn lâu dài nhất hay không?
Băng Băng, con bây giờ còn quá nhỏ, mẹ là mẹ con, mẹ thực sự không thể trơ mắt nhìn con bước chân lên một con đường không có lối về, mẹ sợ tương lai con sẽ hối hận!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui