Sau một tiêng, lúc Diệp Minh trở vê phòng Hà Băng đã ngủ rồi.
Anh vén chăn lên giường, chống cánh tay cường tráng hôn cô một cái, cái vật nhỏ không có lương tâm này, vậy mà ngủ rồi.
Vật nhỏ tỉnh, Hà Băng mở mắt ra.
Trong đôi mắt có chút nhập nhèm, còn có mấy phần ốm yếu mềm mại, như bé con mới vừa sinh ra, cảm giác được người đàn ông nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, cô nhanh chóng mở miệng: “Diệp Minh, em buồn ngủ lắm, muốn ngủ.”
Diệp Minh nhìn cô, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ Hà Băng tái nhợt, dưới mí mắt xinh đẹp cũng xuât hiện quâng đen.
Ánh mắt của anh biến đổi, ngay từ đầu anh còn tưởng rằng cô yếu ớt, cố ý trêu anh, hiện tại anh mới phát hiện cô thực sự mệt.
Trái tim Diệp Minh mềm nhữn, anh dán môi tại trên trán cô hôn một cái: “Ngủ đi, anh ở đây.”
Anh khàn khàn nỉ non ra lời có tình, nói xong đứng dậy xuống giường, đi tắm nước lạnh.
Hà Băng chôn đầu vào trong gối, lật cả người, đưa lưng về phía anh ngủ.
Lúc Diệp Minh đi ra đã nhìn thấy cô ném tắm lưng xinh đẹp cho anh, anh vén chăn lên ngủ ở bên cạnh cô, cánh tay cường tráng có lực siêt chặt lây, giữ lấy vòng eo nhỏ của cô, từ phía sau ôm lấy cô.
Cô gái trong ngực mềm nhũn thơm ngát, Diệp Minh khép mi hôn mái tóc cô, rất nhanh anh liền mắng một tiếng thật thấp, mẹ nó, mới vừa tắm nước lạnh lại chẳng có tác dụng gì.
Hà Băng không ngủ, cô bị người đàn ông ôm, nhiệt độ cơ thể nóng rực trên thân người đàn ông là phỏng cơ bắp cô, mang theo một cảm giác chèn ép tới gần, cô có chút chống cự.
Vừa nghĩ tới về sau anh cũng sẽ ôm những người phụ nữ khác như vậy, trái tim Hà Băng đau đớn tựa dao cắt.
Sáng sớm hôm sau.
Hàng mi nhỏ dài run lên một cái, Hà Băng mở mắt ra, hiện tại cô đang ở trong lồng ngực ấm áp rộng lớn.
Không biết là tự cô xoay người hay là anh ôm cô xoay tới, hiện tại toàn bộ thân thể nhỏ yếu đều vùi trong lồng ngực to lớn của anh, Hà Băng nâng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông gần ngay trước mắt.
Đường nét ngũ quan ấy thực sự quá nam tính, cặp đồng tử vô cùng thâm thúy, cất giấu sắc bén mỏng lạnh, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khêu gợi, tỏa ra vị nam tính.
Cô chậm rãi vươn tay sờ lên môi người đàn ông…
Thế nhưng một giây kế tiếp bàn tay thô ráp vươn đến cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô: “Muốn hôn anh, hửm?”
Diệp Minh mở mắt ra, trong tròng mắt lộ ra vẻ nhập nhèm mới tỉnh, càng nhiều hơn chính là mềm mại cưng chiều.
Bị bắt rồi, Hà Băng nhanh chóng phủ nhận: “Anh tự luyến* quá đấy, em mới không có muốn hôn anh†”
*Tự luyến: yêu bản thân mình thái quá.
“Thật sao? Vậy bây giờ anh muôn hôn em.” Diệp Minh lật cả người.
“Diệp Minhl” Hà Băng lảng tránh, râu trên mặt anh đâm trên da thịt cô, hai người đùa giỡn.
Nháo xong, Diệp Minh ngừng lại, anh phủ trên người cô, ánh mắt u ám nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
“Có đau không em?” Anh khàn giọng hỏi..