Hà Băng ngồi ở bên giường, tim đập như trống châu.
Lúc này “cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, có người đang gõ cửa.
Diệp Minh tới?
Nhất định là Diệp Minh tới!
Hà Băng đứng dậy thật nhanh, đi mở rộng cửa.
Cửa phòng bệnh kéo ra, ngoài cửa không phải Diệp Minh, mà là quản gia tư nhân.
“Hà tiểu thư, chào cô.” Quản gia tư nhân lịch sự chào hỏi một tiếng.
“Ngươi là?” Hà Băng không biết quản gia tư nhân, chỉ cảm thấy xa lạ, cô lướt qua vai quản gia tư nhân nhìn về phía phía sau, trên hành lang không một bóng người.
Diệp Minh không tới.
“Hà tiểu thư, cô là đang tìm Thành gia sao? Thành gia có việc, không tới, Thành gia phái tôi tới đây.” Quản gia tư nhân lịch sự nói.
“Ah, vậy mời vào.” Hà Băng nhường đường.
Trong phòng bệnh, Hà Băng ngồi ở bên giường, quản gia tư nhân cầm một phần văn kiện trong tay giao cho Hà Băng: “Hà tiểu thư, đây là Thành gia chúng tôi đưa cho ngươi.”
Gì vậy nhỉ?
Hà Băng nhận rồi nhìn, là một tờ giấy chuyển nhượng tài sản, Diệp Minh cho cô rất nhiều rất nhiều tiền.
“Anh ấy đưa cho tôi cái này làm cái gì?”
Hà Băng khó hiểu.
“Hà tiểu thư, đây là Thành gia bồi thường cho cô.”
“Bồi thường? Bồi thường cái gì?”
“Hà tiểu thư thông minh như vậy, sao lại không biết đây là bồi thường cái gì chứ? Hà tiểu thư, Thành gia đã rời khỏi nơi này, anh ấy phải rời đi thời gian rất lâu, có thể ba năm, năm năm, mười năm, càng có thể đi trọn đời giống như bố cô vậy.
Thành gia nói, Hà tiểu thư không cần chờ anh ấy nữa, không cần thiết lãng phí thanh xuân của mình trên một người không đáng.”
Cái gì?
Anh đi rồi?
Anh đây là ý gì?
“Ông là nói, anh ấy đơn phương tuyên bố chia tay, đúng không?” Hà Băng nhìn quản gia tư nhân.
Quản gia tư nhân gật đầu: “Đúng vậy.”
Hàng mi Hà Băng run lên, mấy ngày này mới vừa nuôi được chút huyết sắc vào thời khắc này trở nên trăng bệch, mặt cô đã trắng tái tựa như một trang giấy.
“Hà tiểu thư, dù sao cô đã từng ở bên Thành gia, cho nên những thứ này là Thành gia bôi thường cho cô, hy vọng cô có thể quên quá khứ, bắt đầu lại.”
Quản gia tư nhân đang nói cái gì, Hà Băng một chữ đều nghe không vào, cô cũng không biết quản gia tư nhân rời đi thế nào, cô chờ lâu như vậy, vậy mà chỉ chờ đến anh không từ mà biệt và lời chia tay đơn phương đó.
Hà Băng ngồi ở trên giường, cả người như bị đẩy vào trong vực sâu, tay chân lạnh lẽo.
Cô chưa từng nghĩ tới đây là kết cục của anh và cô, anh cầm dao đâm vào trái tim cô.
Đau quá.
Cô đau quặn người, thế nhưng một giọt nước mặt cũng không rơi nỗi.
Hà Băng xuất viện, cô rất biết điều, ngoan ngoãn ăn ngủ đi học, tờ giấy chuyển nhượng tài sản bị ném trong thùng rác, cái tên Diệp Minh đó đã biến mắt trong cuộc sống của cô.
Chỉ là, cô trở nên rất an tĩnh..