Điểm Điểm rất nghe lời, nhanh chóng nín khóc.
Lúc này một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, Diệp Linh tới.
Diệp Linh vươn tay ôm lấy Điểm Điểm: “Điểm Điểm, con nhớ mẹ, vậy có nhớ dì Linh không nào?”
“Đương nhiên nhớ ạ, dì Linh và dì Quán xinh đẹp nhất” Tiểu Điểm Điểm ngọt ngào ôm Diệp Linh một cái.
Hạ Tịch Quán và Diệp Linh cười thành một đóa hoa, hai cô ôm Tiểu Điểm Điểm đi xuống lầu chơi.
Lúc này Tiểu Điểm Điểm ngảng đầu một cái, ở phía trước thấy được hai người, cô bé vui vẻ cất giọng non nớt reo lên: “Mẹ bố, mẹ và bồ đến rồi.”
Hạ Tịch Quán và Diệp Linh xoay người, các cô thấy được Hà Băng và Triệu Lôi.
Ba năm trước Hà Băng gả cho Triệu Lôi, rất nhanh đã có con gái Tiểu Điểm Điểm, ba năm nay vợ chồng bọn họ rất ân ái, làm ai ai cũng ngưỡng mộ.
Diệp Linh buông Tiểu Điểm Điểm trong ngực xuống, Tiểu Điểm Điểm chạy lon ton tới mẹ.
Hà Băng ngồi xổm người xuống, thương yêu giang hai cánh tay ra về hướng Tiểu Điểm Điểm.
Tiểu Điểm Điểm nhào vào trong lòng Hà Băng, vui vẻ ôm cổ mẹ: “Mẹ, mẹ tới rồi, Điểm Điểm rất nhớ mẹ đó.”
Hà Băng ôm lấy Tiểu Điểm Điểm, còn ở Ttrên gò má iễu Điểm Điểm dùng sức hôn hai cái: “Mẹ cũng rât nhớ Điễm Điểm.”
Tiểu Điểm Điểm cười khanh khách.
Triệu Lôi cầm khăn tay lau mồ hôi trán cho Tiểu Điểm Điểm, thương yêu nói: “Điểm Điểm, nào, bố ôm một cái, bố chơi trò cưỡi ngựa với con nhé?”
Tiểu Điểm Điểm rất thích bố mình, cô bé gật đầu: “Dạ.”
Triệu Lôi ôm Tiểu Điểm Điểm ngồi trên vai mình: “Bay này bay này”
Hà Băng đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán và Diệp Linh, đưa một phần quà lên: “Chị Quán Quán, chúc công chúa nhỏ Họa Họa sinh nhật vui vẻ.” Cả nhà tải app truyệnholađọc khích lệ nhóm nhé!
Hạ Tịch Quán nhận quà, thân mật kéo lại tay Hà Băng: “Băng Băng, em ở đây chơi vài ngày điIChị và Linh Linh đều thích chơi với Điểm Điểm.”
Hà Băng lắc đầu: “Không được ạ, tiên sinh” em phải bận chuyện công ty nữa, nên chúng em phải trở về sớm chút, hơn nữa mẹ em một ngày không thấy Điểm Điểm giống như cách tam thu vậy đó, hiện tại cũng đã nhớ Điểm Điểm quay quắt rồi.”
*Tiên sinh là cách xưng hô của người vợ cho chồng mình một cách tôn trọng, khách sáo ở bên Trung Hạ Tịch Quán không quá nồng nhiệt ép cô ở lại nữa, Diệp Linh tiên lên, khoác lên cánh tay Hà Băng: “Băng Băng, em bây giờ hạnh phúc không?”
Hạnh phúc không?
Hà Băng nhìn Triệu Lôi và Điểm Điểm vui vẻ chơi đùa, ngũ quan trong trẻo lạnh lùng tràn ra ý cười nhàn nhạt mềm mại, cô gật đầu: “Dạ, rất hạnh phúc.”
Lúc này Tiểu Điểm Điểm vươn tay gọi: “Mẹ ơi, mẹ qua đây đi, chơi với bố và con này.”
Hà Băng nhanh chóng đi tới, chơi cùng chồng và con gái.
Hạ Tịch Quán cùng Diệp Linh đứng chung một chỗ: “Linh Linh, cậu có phải có gì muốn hỏi Băng Băng không?”
Diệp Linh im lặng vài giây, cô nhìn Hà Băng hôm nay, ba năm không gặp, hôm nay Hà Băng đã 24 tuổi, cô từ một cô gái biến thành một người phụ nữ, thời gian càng tăng thêm vẻ thanh lệ động nhân cho cô, chỉ chiếc váy đen đơn giản đã phác họa đường cong uyển chuyển của uyễển chuyển, cô tới chỗ nào đều là phong cảnh chính của nơi ây.
Hiện tại Hà Băng ở cạnh Triệu Lôi và Tiểu Điểm Điểm, một nhà ba người vui vẻ cười đùa không ngừng.
Diệp Linh chậm rãi lắc đầu: “Không có, tớ cái gì cũng không muốn hỏi, tớ không có tư cách hỏi.”
Hạ Tịch Quán nhìn Diệp Linh..